Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Quý Ức biết, ý này của “Hạ Dư Quang” là chỉ hắn đã bắt taxi rời khỏi sân bay rồi, cô chọn một cái icon hình mặt cười trước, sau đó mới gõ gõ mấy chữ: “Anh Dư Quang, anh cho em địa chỉ, em gửi ngọc lại cho anh”.
“Hạ Dư Quang” hẳn là đang nghịch điện thoại, cho nên trả lời lại rất nhanh: “Không cần phiền toái như vậy, trước mắt cứ để tạm chỗ em đã, khi nào gặp lại, lại nói sau”.
Quý Ức trả lời lại một chữ “Được”, cô cắn cắn môi dưới, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trầm tư vài giây, sau đó giả vờ lơ đãng, lại gõ mấy chữ: “Anh Dư Quang, miếng ngọc của anh bị thiếu mất một góc sao?”.
“Hạ Dư Quang” trả lời lại rất nhanh như cũ, chỉ có một chữ đơn giản: “Ừ”.
Quý Ức vừa định hỏi “Hạ Dư Quang” là làm sao lại thế thì trên màn hình lại hiện lên một tin nhắn mới: “Không cẩn thận làm rớt”.
Không cẩn thận làm rớt ………. Giống y như lời chị hộ tá nói.
Hô hấp của Qúy Ức bỗng dưng ngừng lại, ước chừng qua mười phút đồng hồ cô mới miễn cưỡng ổn định lại mấy đầu ngón tay đang phát run, tiếp tục giả vờ nói chuyện phiếm: “Không tìm người sửa lại sao? Em nghe nói bây giờ kỹ thuật rất tốt, không thể nhìn ra dấu vết gì đâu!”
“Hạ Dư Quang” đáp lại: “Chỗ góc bị khuyết do làm rớt kia, lúc ấy anh hơi vội nên không có tìm”.
Lúc ấy ……..
Chị hộ tá nói người đàn ông kia sau khi nhặt khối ngọc lên thì vội vàng rời đi?
Chẳng lẽ, chủ nhân của miếng ngọc nhỏ, là anh Dư Quang?
Qúy Ức vừa nghĩ thế, lập tức mở album ảnh trong điện thoại ra, tìm ảnh của “Hạ Dư Quang” rồi gửi cho chị hộ tá, còn kèm theo một câu: “Chị Lương, đây có phải là người mỗi tháng đều đến thăm em trong lúc em hôn mê?”.
Sau khi xuất viện, cô với chị hộ tá trên cơ bản không còn liên lạc gì với nhau nữa, cô sợ chị hộ tá không nhớ rõ mình cho nên lúc vừa gửi tin nhắn xong, cô nghĩ nghĩ một chút, liền gọi điện thẳng cho chị hộ tá.
Chị hộ tá hình như đã đọc được tin nhắn, vừa nhận được điện thoại của cô, liền mở miệng ngay lập tức: “Tiểu Ức, là hắn, chính là hắn!”.
Quý Ức còn chưa có kịp mở miệng hỏi chị hộ tá thì đã bị giọng nói chắc như đinh đóng cột của chị ấy làm chấn động.
Chị hộ tá so với cô còn kích động hơn, ở trong điện thoại lải nhải một lúc: “Chị khẳng định sẽ không nhớ lầm, tuy rằng chị đã gặp nhiều người, như người có diện mạo kinh diễm như hắn lại rất ít, cho nên chị nhớ rõ, Tiểu Ức, em làm thế nào mà tìm được hắn?”.
Chị hộ tá thấy Qúy Ức mãi mà không có trả lời, liền nói to hơn: “Tiểu Ức? Tiểu Ức?”.
Thần trí của Qúy Ức lúc này mới thoáng trở về được một ít: “Ừ?”.
“Em làm thế nào mà tìm được hắn?”
“Em?” Đại não Qúy Ức trống rỗng một lúc lâu, qua một lúc mới phản ứng lại là chị hộ tá đang hỏi chuyện gì, âm thanh của cô ngơ ngẩn nói: “Em, em ……Hắn là một người bạn cũ của em ……”.
“Hắn khẳng định là yêu thầm em, Tiểu Ức, loại người này không có nhiều, nếu có duyên gặp được, em nhất định phải biết quý trọng a ……”.
Chị hộ tá luôn luôn nói nhiều, Qúy Ức biết, nếu như cô còn không ngăn chị ấy lại thì một mình chị ấy có thể lầm bầm lầu bầu tận mười phút, cô đợi chị hộ tá nói xong, tới chỗ thích hợp liền ngắt lời: “Chị Lương, đã quấy rầy chị, em còn có chút việc, giờ không cùng chị hàn huyên được nữa”.
Điện thoại cắt đứt, đầu ngón tay của Qúy Ức liền buông lỏng, di động cũng vì thế mà rớt trên mặt đất.
Nhưng Qúy Ức cũng không có để ý tới, chỉ im lặng ôm gối ôm, dựa người vào sô pha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...