Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Đúng lúc việc Lâm Nhã làm lại có quan hệ với hắn, sợ là trong lòng của cô bây giờ rất oán hận hắn.
Nếu như hắn gọi điện cho cô, thì chỉ càng khiến cho tâm tình của cô xuống dốc hơn nữa.
Thư ký thấy Hạ Qúy Thần gọi mình xong rồi lại chậm chạp không có nói gì nữa, liền nghi hoặc ra tiếng: “Hạ tổng?”.
Hạ Qúy Thần nghe tiếng, vội vàng thu hồi tinh thần, sau đó nhìn về phía thư ký.
“Hạ tổng, anh gọi tôi có chuyện gì không?” Vừa tiếp xúc với tầm mắt của Hạ Qúy Thần, thư ký liền mở miệng hỏi.
Hạ Qúy Thần nắm chặt tay, hướng về phía thư ký lắc lắc đầu, ngữ khí đạm nhiên trả lời lại câu “Không có việc gì”.
Qua một lúc hắn mới lại lên tiếng: “Tôi có chuyện khác muốn xử lý, mọi người thảo luận rồi sửa đổi kịch bản trước đi, xong thì gửi qua mail cho tôi, tôi sẽ trả lời lại sau”.
Nói xong, Hạ Qúy Thần liền xoay người, rời khỏi phòng họp.
Trở lại văn phòng của mình, Hạ Qúy Thần dựa vào trên cánh cửa, đứng im lặng không nhúc nhích một hồi lâu, sau đó mới đi tới chỗ bàn làm việc, lấy điện thoại của Hạ Dư Quang từ trong ngăn kéo ra, ấn nút khởi động máy.
Thời niên thiếu cô thích Hạ Dư Quang như vậy, nếu hắn lấy thân phận của anh Dư Quang để liên lạc với cô, không nhiều thì ít cũng sẽ làm cho tâm tình của cô chuyển biến tốt đẹp hơn đi?
Tính tình hắn luôn không tốt, chuyện không chịu đựng được nhất là việc cô không để hắn vào trong mắt, mỗi lần hắn đóng giả anh trai, sự náo loạn dưới đáy lòng luôn không ngừng nói với hắn, rằng hắn nhất định phải nhịn xuống nhịn xuống, cho nên hắn mới không mất đi thần thái của Hạ Dư Quang trước mặt cô.
Sở dĩ hắn tình nguyện để cho bản thân mình chịu ủy khuất như vậy là bởi vì hắn sợ sẽ giống như anh trai, một cơ hội để gần cô cũng chưa có thì đã âm dương cách biệt.
Hạ Qúy Thần vừa đè nén sự chưa xót dưới đáy lòng, vừa học giọng điệu của Hạ Dư Quang, gọi điện cho Qúy Ức.
Giống như Đường Họa Họa nói, cô không có trả lời lại cho hắn, cũng không có nghe điện thoại.
Hắn dần dần bắt đầu luống cuống, không hề nghĩ ngợi liền đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, tối hôm qua hắn lấy thân phận Hạ Dư Quang chúc mừng năm mới với cô, biết được nhà cô đang ở Hải Nam cho nên trực tiếp đến thẳng sân bay.
Bởi vì trời đã khuya nên từ sớm đã không còn chuyến bay đi Hải Nam, Hạ Qúy Thần chỉ có thể phân phó người chuẩn bị máy bay chuyên dụng.
Trong lúc đợi máy bay, hắn tiếp tục gọi điện thoại cho cô vô số lần, thẳng đến khi di động của hắn sắp hết pin thì cô mới nghe điện thoại.
Hắn biết được cô ở Lệ Giang nên lại vội vàng phân phó cho nhân viên sân bay chuyển tuyến từ Hải Nam qua Lệ Giang.
Chỗ hắn cách chỗ cô hơi xa, sợ cổ chân cô bị thương nghiêm trọng nên hắn liền liên lạc với nhân viên trong công ty, kêu họ đi giúp đỡ cô.
Lúc cô nhận điện thoại, hắn nghe ra được âm thanh của cô có chút nghẹn ngào, hắn biết là cô chung quy vẫn bị Lâm Nhã làm ảnh hưởng tâm tình, hắn sợ cô ở một mình tại nơi xa lạ sẽ càng cảm thấy khổ sở nên liền gọi điện cho cô, im lặng bồi cô.
Mãi đến khi nhân viên của hắn gọi điện nói đã tìm thấy cô thì tâm tình hắn mới thả lỏng xuống một chút.
Lúc hắn đẩy cửa xe ra chuẩn bị xuống xe đi vào sân bay, tầm mắt lại vô tình quét đến hộp quà được gói ghém tinh xảo đang bên cạnh, hắn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là cầm hộp quà lên.
………………….
Nghĩ đến đây, Hạ Qúy Thần nhẹ nhàng chớp chớp mắt, đem tầm mắt từ cửa sổ máy bay thu hồi lại, dừng ở hộp quà đang đặt dưới chân.
Đây là quà hắn chuẩn bị cho cô để mừng năm mới, nhưng hắn lại không biết đưa cho cô như thế nào.
Giống như là đêm nay, hắn biết rõ cô khổ sở thương tâm, muốn đi bồi cô nhưng hắn lại không thể dùng thân phận Hạ Qúy Thần.
Em biết không? Qúy Ức ……. Mỗi ngày, trong lòng anh đều nghĩ ra hàng ngàn hàng vạn lý do để được gặp em, nhưng anh lại không có lấy một cái thân phận nào để gặp em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...