Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

Editor:jenni.
Beta:Stuki^^
“Anh Thần, anh có phải hay không điên rồi?”
Hạ Quý Thần như cũ không phản ứng, chỉ là không nhanh không chậm uống trà.
“Anh Thần, anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào?”
Hạ Quý Thần đem chén trà nhẹ nhàng chậm chạp thả lại trên bàn, nâng ấm trà lên, tự rót trà cho mình.
“Anh Thần, anh vì cái gì muốn làm như vậy?”
Vì cái gì?
Nghe ba chữ từ trong miệng Lý Đạt thốt ra, Hạ Quý Thần đang nhàn nhã, sắc mặt khẽ run lên, sau đó hắn nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, rũ mi mắt xuống dưới.
Ánh đèn thủy tinh trên đầu chiếu lên người hắn, đem dung nhan không thể bắt bẻ của hắn điểm lên rõ ràng, lai càng kinh diễm.

Trên mặt hắn, rõ ràng không có bất luận cảm xúc gì, nhưng lại cho người ta cảm giác đau thương.
Thương cảm? Hạ Quý Thần cư nhiên còn có lúc thương cảm?
Quý Ức đã rất nỗ lực xem như Hạ Quý Thần căn bản không tồn tại, nhưng khi cái cảm giác này chạm đến đáy lòng cô, cô vẫn là nhịn không được tò mò mà lại kỳ quái nhấc lên mí mắt hướng Hạ Quý Thần nhìn qua.
Hạ Quý Thần cảm giác được tầm mắt của cô, nâng đầu lên, giây phút cùng tầm mắt cô chạm vào nhau, bộ dạng hắn như là tiếp xúc tới thứ gì khiến hắn vô cùng chán ghét, ánh mắt trở nên lãnh đạm. Giây tiếp theo, cả người hắn đột nhiên đứng lên, đem ghế dựa phía sau chân đá văng, không nói cái gì, trực tiếp nghênh ngang mà đi.
………..
Người đi mất, ai cũng không chú ý tới khoảnh khắc Hạ Quý Thần cùng Quý Ức mắt nhìn nhau. Cho nên khi Hạ Quý Thần nộ khí đằng đằng rời đi, khiến cho mọi người không thể hiểu được.
Không khí, khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, từng người trầm mặc một lát. Trước hết lấy lại tinh thần là Lý Đạt, liền mở miệng đánh vỡ yên tĩnh: “Đều thất thần làm cái gì, ăn thêm cái gì đi.”
Theo tiếng Lý Đạt, mọi người sôi nổi giơ đũa lên.
Mọi người thân ngồi đó ăn uống nhưng tâm đều tò mò, nghĩ lại những chuyện mới nói, rốt cuộc nơi nào chọc giận Hạ Quý Thần nhưng lại thực ăn ý không nhắc lại đề tài vừa rồi.

Mới vừa đối mặt Hạ Quý Thần, Quý Ức cố gắng làm chính mình biểu hiện tự nhiên nên uống liên tiếp mấy ly trà. Làm đến lúc cơm ăn gần xong,cô bắt đầu thường xuyên phải vào toilet.
Khi cô lần thứ ba đi vào toilet, trong túi di động vang lên.
Là mẹ cô gọi tới.
Quý Ức đi đến bồn rửa tay, làm sạch tay, mới tiếp nghe điện thoại, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Từ toilet đi về “Mẫu đơn đình” thông qua một hành lang. Nơi này phá lệ an tĩnh, trừ bỏ tiếng giày cao gót của cô,cũng chỉ có thanh âm trong trèo của cô nói chuyện cùng mẹ.
Điện thoại hàn huyên không quá máy phút, liền cắt đứt. Quý Ức tùy tay đưa điện thoại di động nhét vào trong túi, nhìn phía trước tiếp tục bước, sau đó mới hậu tri hậu giác nhận thấy được phía trước cách đó không xa, bên cạnh thùng rác, có một người đang đứng.
Cô ngẩng đầu nhìn lên.
Là Hạ Quý Thần.
Lưng hắn nhàn nhã dựa vào vách tường, đầu ngón cặp điếu thuốc, có khói thuốc phiêu tán bay ra.
Điếu thuốc kia, chỉ còn một nửa, như vậy hắn có thể đứng ở hành lang một lát rồi.
Quý Ức ngón chân nhịn không được cuộn tròn xuống, co lại, nhìn thẳng phía trước, coi như Hạ Quý Thần không tồn tại, ung dung thong dong tiếp tục đi về phía trước.
Khi cô sắp lướt qua bên người hắn, cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là chưa được mấy giây, Hạ Quý Thần đột nhiên dập tắt điếu thuốc trong tay, đem tàn thuốc ném vào thùng rác bên cạnh. Hắn đứng thẳng thân mình, khi Quý Ức còn chưa có phản ứng, Hạ Quý Thần đã giơ tay ra, chế trụ cổ tay cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui