Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu
Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Trong đầu của Qúy Ức liền nghĩ đến ba chữ “Hạ Dư Quang”.
Hai ngày trước lúc cô và anh Dư Quang ở cạnh nhau, anh ấy có hỏi qua cô có phải cô có hứng thú với “Tam thiên si” hay không? Chuyện này ngoại trừ cô và anh ấy thì không có người thứ ba biết.
Mà em trai của Hạ Dư Quang là Hạ Qúy Thần, hiện giờ đang ở trong giới điện ảnh cho nên anh ấy quen biết vài người trong giới cũng là bình thường.
Vì thế hẳn là anh Dư Quang, là anh Dư Quang đã giới thiệu cô đi …….
Quý Ức vừa nghĩ như vậy liền không nhịn được trở về giường ngủ, lấy điện thoại di động soạn một tin nhắn gửi qua cho Hạ Dư Quang: “Anh Dư Quang, anh ngủ rồi sao?”.
Bởi vì ngồi trước máy tính đọc kịch bản của “Tam thiên si” khá lâu nên sau khi đọc xong ấn đường của Hạ Qúy Thần có chút nhức mỏi, hắn liền tùy tiện sờ soạng lung tung trên bàn sách tìm gói thuốc cùng bật lửa.
Hắn không hút mà đem điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay ngửi mùi nhàn nhạt của thuốc lá, sau đó dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Lúc điếu thuốc cháy được một nửa Hạ Qúy Thần liền đem nó dập tắt ở trong gạt tàn, một lần nữa ngồi thẳng người bắt đầu sửa sang lại một vài chỗ trong kịch bản của “Tam thiên si”.
Mới vừa chỉnh sửa thêm được hai chỗ, điện thoại di động trên bàn liền vang lên tiếng “ting ting”.
Hạ Qúy Thần thuận tay cầm lấy điện thoại lên rồi mở khóa màn hình, lại phát hiện màn hình trống rỗng không có bất kì cái gì, hắn nhăn mày nhìn điện thoại một lát mới chợt như là nhớ tới điều gì.
Một tay thì tiếp tục gõ bàn phím, tay kia lại lần nữa mở khóa màn hình.
Quả nhiên tin nhắn hiện lên ở mục thông báo mới, Hạ Qúy Thần thuận tay mở ra nhưng vẫn tiếp tục thuận tay gõ chữ trong chốc lát mới lại nhìn lại màn hình điện thoại. Lúc nhìn đến mấy chữ “Anh Dư Quang, anh ngủ rồi sao?”, đầu ngón tay đang linh hoạt gõ chữ bỗng nhiên dừng lại.
Hắn nhìn thoáng qua góc bên phải của máy tính, thấy thời gian đã gần tới 12 giờ.
Đã trễ như thế này sao cô ấy còn chưa ngủ, lại đi nhắn tin cho Hạ Dư Quang ….
Yết hầu của Hạ Qúy Thần giống như bị cái gì đó chặn lại, tràn đầy nồng đậm chua xót. Hắn chần chờ một lát, vẫn là đem bàn tay đang đặt trên bàn phím máy tính chuyển qua màn hình điện thoại, gõ gõ vài chữ liền gửi đi: “Còn chưa có ngủ, làm sao vậy? Mãn Mãn?”
Sau khi tin nhắn gửi đi thành công Qúy Ức mới chú ý là thời gian đã khuya, cô nghĩ Hạ Dư Quang nhất định đã ngủ nên cũng không có ôm hy vọng sẽ được hồi âm, sau đó lại đặt điện thoại lên tủ đầu giường như cũ.
Quý Ức nghĩ ngày mai có tiết nên sau khi đi vệ sinh xong liền leo lên giường cưỡng bách chính mình đi ngủ, lúc này điện thoại di động lại đột nhiên sáng lên.
Cô cầm lấy điện thoại di động xem, liền thấy được tin nhắn trả lời của Hạ Dư Quang: “Còn chưa có ngủ, làm sao vậy? Mãn Mãn?”
Đọc xong Qúy Ức liền nhắn tin trả lời lại: “Anh Dư Quang, đã trễ thế này rồi mà anh còn chưa có nghỉ ngơi sao?”
Hạ Dư Quang: “Ừm, có một chuyện gấp cần phải làm”.
Nhận được tin nhắn này Qúy Ức còn chưa kịp trả lời đã lại thấy trên màn hình hiển thị một tin nhắn mới: “Em nhắn tin cho anh khuya như vậy là đã xảy ra chuyện gì sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...