Trình Vị Vãn biết rõ lời nói của Hàn Tri Phản chỉ là để lừa gạt cô mà thôi.
Nhưng mà những gì anh nói lại khiến cho lòng cô trở nên hỗn loạn.
Đã từng... anh cũng đã từng nói như thế với cô, kết quả thì sao, tất cả đều chỉ là một hồi âm mưu, tính kế.
Cô đã bị lừa một lần rồi, không thể lại ngu ngốc để anh lừa lần thứ hai.
Cho nên, mặc kệ anh nói thật hay giả, cô cũng không thể để mặc cho bản thân bị ảnh hưởng bởi những lời của anh.
Cô muốn giải thoát cho chính mình...
Nghĩ đến đó, Trình Vị Vãn không đợi Hàn Tri Phản nói ra chữ "Em" cuối cùng, đã mở miệng: "... Anh biết không? Từ sau khi rời khỏi anh, không phải tôi chưa bao giờ gặp gỡ những người khác, cũng không phải là không có người để ý tôi, nhưng mà tôi đều không đáp lại, từ chối tất cả..."
"Không phải không có người từng khuyên tôi, cũng không phải không có ai nói với tôi hãy vì Hàm Hàm tìm một người cha, càng không phải không có ai bảo với tôi rằng tôi đáng giá được đối xử tốt hơn, nhưng mà tôi vẫn lựa chọn từ chối."
"... Anh biết tại sao không?"
Hàn Tri Phản không lên tiếng, nhưng Trình Vị Vãn biết rõ, anh đang nghe cô nói chuyện, cô im lặng một lúc, mới cất giọng nói tiếp: "... Tôi thừa nhận, khi tôi và anh ở bên nhau, tôi thật lòng, sau khi rời xa anh, tôi vẫn rất thích anh, nhưng mà tôi từ chối những người khác không phải bởi vì tôi thích anh, mà là vì tôi không dám yêu đương thêm một lần nào nữa."
"Trong lòng tôi hiểu rất rõ, bất kể là Lâm Mộ Thanh hay là Lâm Dật Nam, bọn họ đều cảm thấy tôi còn ôm hi vọng với anh, không chịu chết tâm. Tôi nói không phải, nhưng bọn họ đều không tin tôi. Trước đó không lâu, anh Dật Nam và tôi còn nói chuyện với nhau về chuyện này, anh ấy hỏi có phải là tôi còn chấp mê bất ngộ (*), ôm giấc mộng có thể ở cạnh bên anh?"
"Lần đó tôi trả lời anh Dật Nam... Anh có biết tôi đã trả lời anh ấy như thế nào không?"
"Tôi nói, muốn quên một người cần hai thứ, thời gian và người mới."
"Có người, sẽ lựa chọn người mới để quên, còn tôi, thứ tôi lựa chọn là thời gian."
"Không phải tôi vẫn còn chấp mê bất ngộ, trông chờ anh yêu tôi, tôi chỉ đang đợi bản thân mình, đợi đến khi tôi không còn yêu anh nữa."
"Tôi không có gạt anh Dật Nam, những lời tôi nói đều là thật lòng, từ lúc anh mang theo một người phụ nữ khác về nhà, từ lúc tôi đứng dưới lầu nhìn các người thân mật..."
Vẫn luôn nghe Trình Vị Vãn nói, nghe đến đó, Hàn Tri Phản bỗng dưng cắt ngang: "Vãn Vãn, chuyện xảy ra ngày hôm đó chỉ là tôi cùng cô ta diễn trò cho em xem, chỉ là giả vờ..."
"Những thứ này... đều không quan trọng... Quan trọng là... bắt đầu từ đêm đó, sáng ngày thứ hai, kể từ khi tôi về nhà lấy chìa khóa cửa đưa cho quản gia, nhờ gửi lại anh, và từ khi tôi lấy giấy bút viết xuống một câu kia, thì tôi đã chấp nhận sự thật rằng anh đã có người mới. Từ nay về sau, anh hùng của tôi đã vì một người con gái khác mà xông pha chiến trận, đổ máu tứ phương mất rồi... Tôi cũng bắt đầu chờ đợi bản thân thôi yêu anh.”
"Tôi chờ thật lâu, thật lâu, vẫn chờ cho tới bây giờ..."
"Tôi không biết hiện tại tôi sống tốt hay là không tốt? Thế nhưng mà so với lúc trước bị anh vứt bỏ, đã tốt hơn nhiều rồi, cho nên, nếu như lời anh nói là thật lòng, vậy thì tôi cũng thật tâm trả lời với anh, tôi không muốn một lần nữa giẫm lên vết xe đổ, tôi sẽ không ở cùng anh, không chỉ riêng anh, mà là tất cả... Tôi sẽ không ở bên cạnh bất kỳ người nào cả..."
"Đối với anh mà nói, có lẽ anh thật sự cần một cơ hội, chỉ một thôi là tốt rồi."
"Nhưng với tôi mà nói, không phải tôi không muốn cho anh cơ hội, mà là tôi cho không nổi..."
***
(*) Chấp mê bất ngộ: cố chấp không chịu tỉnh táo, cứ ôm khư khư cái sai của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...