Lần này Hàn Tri Phản không im lặng nữa, hắn trả lời ngay.
Nhưng những lời của hắn, dường như không phải nói cho Lâm sinh nghe, giống như tự độc thoại hơn: “… Không còn là tôi của trước đây…”
Giọng hắn hơi nhỏ, Lâm Sinh nghe không rõ, hắn chỉ “Ừ” một tiếng với Hàn Tri Phản.
Hàn Tri Phản dường như không nghe thấy tiếng của Lâm Sinh, hắn lại tiếp tục im lặng.
Hình như hắn đang nghĩ gì đó, một lúc sau lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng vậy… Câu nói trước đây mà Lâm Sinh nói với hắn lúc ở phòng làm việc là không sai… Hắn thật sự không còn là người chỉ biết nghĩ đến chuyện trả thù như trước đây nữa rồi… Cho dù hắn luôn luôn nhắc nhở bản thân, cô là con gái của kẻ thù, hắn không được yêu cô, nhưng trái tim hắn từ lâu đã phản bội lại lí trí của hắn, hắn sớm đã rơi vào tay cô trong sự vô thức rồi.
Có lẽ, hai năm trước đây, hắn đã rung động, hắn cũng ý thức được là mình đã rung động, nhưng hắn không dám đối diện, cũng không muốn chấp nhận sự thật này, vì vậy mà hắn đã không hề đắn đo khi chọn chọn cách cắt đứt mọi mối quan hệ giữa cô và hắn.
Hắn muốn cô bỏ con, hắn dẫn cô gái về nhà là muốn để cô nghĩ rằng hắn có quan hệ thân mật với người khác, hắn vừa thù hận vừa tuyệt tình, cứ như không để cho cô có bất cứ cơ hội nào, nhưng thực ra là hắn không muốn cho bản thân cơ hội.
Sau khi cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn, hắn không cho phép mình nhớ đến cô nữa, hắn luôn nghĩ rằng mình đã quên cô rồi, cho đến hôm nay hắn mới biết, hắn không phải là đã quên cô, hắn chỉ là không dám nhớ đến cô thôi.
Sau khi gặp lại, hắn biết cô có con trai, thay vì là hắn muốn cô sống khổ sở, thì hắn lại hận cô vì đã phá tan mọi nỗ lực quên cô của hắn.
Hắn luôn miệng nói, không để cho cô gặp con trai, nhưng lúc nhìn thấy cô ở bên cạnh người đàn ông khác, hắn lại thấy bực mình, thấy cô đợi dưới lầu bệnh viện, hắn mâu thuẫn, làm ra rất nhiều rất nhiều chuyện mà ngay cả bản thân cũng không thể hiểu nổi, bảo cô ngủ với hắn một lần thì được ở cùng con trai một ngày, bảo cô chuyển tới nhà hắn ở, cô muốn đi hắn không để cho cô đi… Hành động của hắn đã bán đứng hắn từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn tự dằn vặt mình, hắn không được yêu cô, cô là con gái của kẻ thù, hắn phải để cô sống không bằng chết…
Mãi đến hôm nay, cô mất tích, hắn lái xe khắp Bắc Kinh tìm cô, tìm không thấy cô, hắn sợ hãi vô cùng, hoang mang vô cùng, tiết mục lừa người này hắn hoàn toàn không thể diễn tiếp được nữa…
Trước đây hắn không muốn cũng không dám đối diện với sự thật này, nhưng cuối cùng nó cũng đến, hắn đã biết rằng mình yêu cô… yêu con gái của hung thủ đã hại chết em gái ruột của hắn.
“Hàn Tri Phản?” - Lâm Sinh gọi Hàn Tri Phản mấy tiếng, thấy bộ dạng bất động thờ ơ của hắn, nhịn không được, tới gần hắn, đưa tay vỗ vai của hắn.
Hàn Tri Phản giật mình, hoàn hồn từ sự trầm tư.
“Anh vừa lẩm bẩm cái gì vậy? Cái gì mà anh không phải anh? Anh không phải bị trúng tà đó chứ?” - Lâm Sinh thấy Hàn Tri Phản nhìn mình, liền đem câu vừa hỏi lập lại lần nữa.
Hàn Tri Phản không chú ý tới những câu hỏi của Lâm Sinh, hắn ngẩn người một hồi, định thần lại, giọng bình thản: “Lâm Sinh, anh giúp tôi điều tra chút việc…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...