Cô không có mong ước xa vời rằng bố sẽ nhớ ngày sinh của mình, nhưng hôm nay, ít nhất cô muốn nghe được giọng của người thân...
Thế nhưng một mong ước nho nhỏ như vậy mà cô cũng không có được.
Trình Vị Vãn mấp máy môi, cúi đầu liếc nhìn thời gian trên màn hình di động.
Đã 11 giờ 59 phút tối, chỉ còn một phút nữa thôi là đã qua sinh nhật cô.
Nhắc đến cũng buồn cười, chẳng những cô không biết mỗi ngày bố của mình bận bịu chuyện gì, mà ngay cả việc ông đang ở đâu trên thế giới rộng lớn này, cô cũng không biết.
Trong trí nhớ của cô, ngoại trừ việc cô chủ động gọi điện cho bố, có lúc bố không nhận điện thoại, có lúc ông nhận nhưng chỉ nói qua loa với cô được đôi câu rồi cúp máy, thì chưa bao giờ ông chủ động gọi cho cô một cuộc điện thoại nào.
Mọi người đều nói tình thương của cha tựa như núi... Nhưng mà bản thân cô lại chưa bao giờ cảm nhận được điều đó.
Ai cũng biết bố của cô là một bác sĩ nổi tiếng, nhưng có ai biết được rằng con của ông ấy bị bệnh đều do những bác sĩ xa lạ cứu chữa.
Lúc trước, bởi vì bị Hàn Tri Phản vứt bỏ, cô mắc chứng trầm cảm, nửa đêm bật khóc, gọi điện cho bố, nhưng khi bắt máy, câu nói đầu tiên của ông ấy chính là hỏi cô có để cho người khác ngủ hay không? Sao lại không hiểu chuyện như vậy? Lúc đó, trong lòng cô có rất nhiều uất ức, vốn muốn nói với ông, nhưng chỉ một câu của ông lại khiến cô không thể nói được gì. Thậm chí cô cũng không dám phát ra bất kỳ một âm thanh nức nở nào, vội vàng cúp điện thoại. Nhưng cô nhịn không được, cuối cùng vẫn bật khóc trước khi ngắt kết nối điện thoại. Cô có thể khẳng định ông ấy đã nghe được, nhưng ông ấy không gọi lại cho cô, cũng không đến gặp cô một lần nào cả.
Đôi khi, cô thường suy nghĩ, nếu như lúc ban đầu, cô không có bố, thì có lẽ cô đã không mong chờ nhiều như vậy, nhưng thực tế là cô có bố. Trong suốt những năm tháng trưởng thành, nhìn thấy những cô gái ở xung quanh mình vào ngày nghỉ sẽ cùng bố đi leo núi, trời mưa sẽ có bố đến đón, bị bệnh thì có bố chăm sóc, cô luôn tưởng tượng... Tưởng tượng bố cũng sẽ đối xử với mình như vậy... Nhưng năm này qua năm khác, những mong ước của cô đối với bố mãi vẫn không thành hiện thực.
Cứ nghĩ rằng bản thân đã chịu đựng đau khổ nhiều năm như vậy, quen rồi nên sẽ không còn buồn nữa, nhưng khi nhớ đến bố, Trình Vị Vãn vẫn không nhịn được mà cảm thấy trong tim có hơi đau.
Gần đây, cảm xúc của cô khá tốt, sợ càng nghĩ, thì bệnh tình của mình sẽ càng trầm trọng hơn, nên cô vội vàng ngừng suy nghĩ.
Thời gian trên điện thoại di động đã nhảy từ 11 giờ 59 phút thành 0 giờ 1 phút, một ngày mới lại đến, sinh nhật cô cũng hoàn toàn qua rồi. Lại một năm nữa, cô không nhận được bất kỳ một lời chúc sinh nhật nào.
Nhưng cũng không sao... Từ nhỏ đến lớn, cô cũng không có sinh nhật, chỉ có vẻn vẹn một lần sinh nhật... Lần đó cũng bởi vì Hàn Tri Phản muốn lừa cô yêu hắn, nên mới diễn kịch cho cô xem. Lúc đó cô rất cảm động, bây giờ nghĩ lại, hóa ra cũng chỉ là một chuyện cười.
Nghĩ đến đây, Trình Vị Vãn nhếch môi tự giễu, cô buông điện thoại di động xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, nằm lên giường, Trình Vị Vãn mới nhận ra rằng Hàn Tri Phản đã đi đâu mất rồi.
Không phải hắn đã về nhà rồi sao? Sao lại đi nữa?
Không biết có phải là bởi vì nghĩ đến Hàn Tri Phản hay không, mà những chuyện xảy ra giữa cô và anh trong khoảng thời gian gần đây tựa như một cuốn phim được tua lại, từng chút từng chút một lần lượt vụt qua trong đầu cô.
Cô không ngốc. Cô có thể nhìn ra hắn có sự thay đổi.
Tính tình của hắn bỗng nhiên tốt hơn nhiều, thái độ với cô không còn quá đáng như trước.
Đêm đó hắn đã ôm cô, mỗi buổi sáng hắn còn dẫn cô và Hàm Hàm cùng đi chạy bộ.
Dù cho không có Hàm Hàm, đôi khi chỉ có cô và hắn, hắn cũng sẽ nói chuyện với cô một hai câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...