Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

Hàn Tri Phản thầm nghĩ đêm nay chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa.
Hắn nghĩ như vậy, thế nhưng đến mười hai giờ đêm, lúc này Trình Hàm đã ra khỏi phòng phẫu thuật được ba tiếng, thấy cô cứ sốt ruột, đứng ngồi không yên, từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn gì, sắc mặt tái nhợt, hắn vẫn nhịn không được bước đến nắm lấy tay cô: “Đi thôi, chúng ta đi ăn một chút gì đi.”
Trình Vị Vãn nhỏ giọng từ chối: “Tôi không đói bụng.”
“Không đói cũng phải ăn.” Hàn Tri Phản nghiêm giọng đáp, sau đó hắn quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói:
“Bác sĩ La đã nói với tôi là xác suất thành công của cuộc phẫu thuật này rất cao, huống hồ ông ta còn hỏi ý kiến giáo sư của mình, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Trình Vị Vãn vẫn còn vùng vẫy, dường như là đang suy nghĩ nên nói gì để từ chối hắn.
Không đợi cô mở miệng, Hàn Tri Phản đã nói tiếp: “Đi thôi…”
Nói xong, hắn kéo tay Trình Vị Vãn đi về phía thang máy.
Có một vài thứ nếu đã tạo thành một vết nứt, thì không thể nào ngăn cản được nữa, vết nứt kia sẽ càng lúc càng lớn.

Hàn Tri Phản nghĩ rằng bản thân có lẽ đã bị trúng tà. Sau khi Trình Hàm phẫu thuật thành công, trong mấy ngày thằng bé nằm viện, hắn cứ hết lần này đến lần khác chủ động nói chuyện với Trình Vị Vãn. Thậm chí lúc Trình Hàm ra viện, quay về biệt thự của hắn, chẳng những hắn không vội đuổi cô đi, mà ngược lại hắn còn làm rất nhiều điều mà bản thân khó có thể tưởng tượng nổi.
Ví dụ như có một hôm, hắn tan ca sớm, khi về đến nhà thấy Trình Vị Vãn đang chơi lắp ráp đồ chơi với Trình Hàm trong phòng. Món đồ chơi đó là do quản gia mua cho thằng bé dạo trước. Trình Vị Vãn rốt cuộc vẫn là phái nữ, không có quá nhiều hiểu biết đối với mấy thứ như ô tô, máy bay nên làm cách nào cũng không ráp được. Trình Hàm sốt ruột, cứ mãi hối thúc cô, thúc giục mãi, cho đến khi thằng bé muốn khóc, cũng vừa lúc hắn bước đến cửa, thấy cảnh tượng như vậy, chần chờ một lát, cuối cùng hắn vẫn nói với cô “Để cho tôi”. Sau đó, mặc kệ vẻ mặt sững sờ của cô, hắn ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu cách lắp ráp món đồ chơi kia. Đối với hắn, mấy thứ này chỉ là đồ chơi con nít, hắn nhìn sơ qua một lát, rồi giơ tay lấy mấy thứ linh kiện của ô tô từ Trình Vị Vãn. Chỉ một lát sau, món đồ chơi đã được lắp xong, Trình Hàm ôm lấy, vui vẻ chơi tiếp. Lúc hắn đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi thì thấy đầu ngón tay Trình Vị Vãn bị chảy máu. Hắn nghĩ có lẽ là bởi vì khi lắp ráp món đồ chơi kia, cô đã không cẩn thận làm mình bị thương. Nghĩ vậy, hắn lập tức nắm lấy tay cô, giúp cô dán băng cá nhân. Cô không kháng cự nhưng trong toàn bộ quá trình, hắn có thể cảm nhận rất rõ ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khó hiểu, rồi lại không dám hỏi của cô.
Một ví dụ khác… Hắn được biết chạy bộ có khả năng làm giảm chứng trầm cảm rất tốt, cho nên mỗi buổi sáng, hắn đều gọi cô và Trình Hàm cùng rèn luyện thân thể. Trình Hàm vừa làm phẫu thuật xong, vận động khó khăn, cho nên hắn khiêng thằng bé trên vai cùng chạy. Thể lực của cô không tốt, nhanh chóng tụt lại một khoảng khá xa, Trình Hàm cứ quay đầu gọi mẹ, cô theo không kịp, thế là hắn lại kiềm chế bước chân của mình. Thậm chí, có một hôm sau khi chạy bộ xong, lúc quay về nhà, đi qua đường cái xe cộ rất nhiều, thấy cô không nhìn đường hắn đã giơ tay kéo tay cô.
Dù là ban ngày ở công ty hay là buổi tối ở nhà, thoạt nhìn hắn rất tốt, thế nhưng không ai biết được rằng lúc đến công ty, nghĩ lại những chuyện xảy ra giữa hắn và cô ở nhà, hắn vẫn luôn giãy giụa và mâu thuẫn.
Không dễ gì hắn mới ổn định lại tâm trạng của mình để tập trung vào công việc, thế nhưng không bao lâu sau lại đến giờ tan ca.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui