“Chỉ cần con trai khỏi bệnh, cô và tôi lập tức sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, cô cũng đừng nghĩ đến việc sau này gặp lại con trai!”
Nói xong, Hàn Tri Phản không nán lại thêm, hắn quay người lại mở cửa và bước ra khỏi phòng bệnh.
----
Chiều ngày hôm sau, Hàn Tri Phản có cuộc họp, không tới bệnh viện.
Thủ tục xuất viện của Trình Hàm được bác sĩ La làm giúp.
Hàn Tri Phản bởi vì thật sự đi không được nên căn dặn tài xế tới bệnh viện đón Trình Hàm về.
Mãi đến 10 giờ đêm, Hàn Tri Phản mới xong việc, bảo tài xế lái xe tới đón về nhà.
Quản gia nghe thấy tiếng xe, từ trong nhà đi ra đón.
Hàn Tri Phản xuống xe, đưa laptop cho quản gia rồi cúi xuống thay dép.
“Cậu Hàn, cậu ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.” - Hàn Tri Phản lạnh lùng trả lời hai chữ rồi đi lên lầu.
Hắn qua phòng con trai trước, Trình Hàm đã ngủ rồi, Trình Vị Vãn không có ở trong phòng.
Hắn khẽ khép cửa lại, đi tới phòng ngủ, Trình Vị Vãn cũng không có ở đó, hắn thay đồ ngủ và đi ra ngoài.
Hắn đi một vòng quanh lầu hai, không thấy bóng dáng của Trình Vị Vãn đâu, liền đi xuống cầu thang.
Đúng lúc quản gia đang bưng một ly trà nóng từ nhà bếp đi ra.
“Cậu Hàn, trà của cậu.”
Hàn Tri Phản không nói gì, hất cằm ra hiệu cho bà ấy để ở bàn trà trước sofa.
Quản gia để ly trà xuống, Hàn Tri Phản mới từ tốn đi qua chỗ sofa và ngồi xuống.
Ti vi đang mở, hắn lấy remote chuyển mấy kênh rồi dừng lại ở kênh tài chính và kinh tế, quay qua nhìn quản gia đang đứng bên cạnh: “Cô ta đâu? Không về cùng bà và Trình Hàm sao?”
Quản gia nhất thời không kịp phản ứng, đứng ngây người, một lúc sau mới nhận ra Hàn Tri Phản hỏi về Trình Vị Vãn, lúc đó mới vội trả lời: “Sau khi tiểu thiếu gia ngủ thì cô Trình đã về nhà.”
Về nhà?
Hàn Tri Phản cau mày.
“Cô Trình nói là cô ấy phải về nhà lấy ít đồ, lát nữa mới quay lại.”
Sau khi nghe được phân nửa câu trả lời, Hàn Tri Phản không cau mày nữa, dường như chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, hắn không trả lời quản gia, chăm chú nhìn vào màn hình ti vi.
Có thể là suốt mấy ngày nay ở trong bệnh viện, quản gia không được nghỉ ngơi, mới 11 giờ rưỡi đã ngáp rồi.
Trình Vị Vãn còn chưa quay lại, Hàn Tri Phản cũng chưa lên lầu ngủ, quản gia chỉ có thể đứng đó kiềm chế cơn buồn ngủ.
Lúc bà ấy sắp ngủ gật thì nghe bên ngoài cửa có tiếng xe.
Quản gia nhìn qua cửa sổ, thấy xe thật sự đã dừng trước cửa biệt thự, lập tức tỉnh táo lại: “Cô Trình đã quay lại rồi…”
Nói xong thì quản gia chạy ra ngoài cửa.
Hàn Tri Phản ngồi trên sofa không phản ứng gì, vẫn tiếp tục chăm chú xem ti vi.
Đến khi xe dừng trước cửa nhà, bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc của một người đàn ông, Hàn Tri Phản mới quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa.
Là người được Trình Vị Vãn gọi là “Anh Dật Nam” đưa cô qua đây.
Hàn Tri Phản nhịn không được, remote trong tay bị hắn nắm càng chặt hơn.
“Cô Trình, chỉ có bao nhiêu đồ đó thôi sao?” - Quản Gia nói lớn, âm thanh đủ để truyền vào trong phòng.
Trình Vị Vãn không nói gì, chắc là cô chỉ gật đầu, quản gia lại nói tiếp: “Vậy tôi giúp cô mang vào nhà trước.”
Nói xong, tiếng bước chân của quản gia càng lúc càng gần.
Bởi vì Trình Vị Vãn chưa vào nên quản gia chưa đóng cửa, lúc đi qua cửa, bà nhìn về phía Hàn Tri Phản đang ngồi trên sofa hỏi ý: “Cậu Hàn, Cô Trình ở đâu?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...