Từ hai năm trước, sau khi cô và Hàn Tri Phản cắt đứt quan hệ triệt để, Trình Vị Vãn hầu như không bày tỏ tâm sự của bản thân trước mặt bất kỳ ai nữa. Lúc này cô lại nói ra những suy nghĩ chân thành nhất từ trong đáy lòng với Lâm Dật Nam, không còn gì nghi ngờ cô đang “bày” vết sẹo của mình ra, sau khi nói xong câu cuối cùng, cô lập tức trở nên im lặng.
Sắc mặt Trình Vị Vãn rất bình thản, không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Nhưng Lâm Dật Nam nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, trong lòng giống như bị đâm một dao, cảm giác đau đớn dâng lên.
Anh muốn khiến cô vui vẻ, trong hai năm nay, anh vẫn luôn nghĩ phải làm thế nào cô mới thật sự vui vẻ, nhưng cho đến bây giờ anh vẫn không nghĩ ra cách nào hay. Cũng giống như bây giờ, anh biết trong lòng cô rất đau khổ, anh muốn dỗ dành cô, nhưng lại không thể dỗ, nói đúng hơn từ trước đến nay cô chưa từng cho anh tư cách dỗ dành cô.
Trong phòng yên ắng hồi lâu, Trình Vị Vãn có phản ứng trước, cô đặt đĩa trái cây đang cầm trên tay xuống bàn, thấy ngoài cửa sổ mưa đã chuyển nhỏ, cô nói với Lâm Dật Nam: “Anh Dật Nam, thời gian không còn sớm nữa, ngày mai anh còn phải đi làm, về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Lâm Dật Nam gật nhẹ đầu, đáp một câu “em cũng vậy, nghỉ sớm đi”, sau đó cầm điện thoại của mình, anh tiếp tục ngồi trên ghế sofa thêm một lát rồi mới đứng dậy.
Trình Vị Vãn tiễn Lâm Dật Nam rời đi.
Đi đến trước cửa, Trình Vị Vãn đứng bên cạnh chờ Lâm Dật Nam khom lưng thay giày, sau đó đưa tay đẩy cửa giúp anh ta: “Anh Dật Nam, tạm biệt.”
Lâm Dật Nam dùng giọng điệu ôn hòa trả lời “tạm biệt”, nhưng anh không vội rời đi, mà quay đầu nhìn Trình Vị Vãn.
Trình Vị Vãn thấy anh không lên tiếng, khó hiểu hỏi: “Sao vậy, anh Dật Nam?”
“Vãn Vãn…” - Lâm Dật Nam nuốt nước bọt vài lần mới tiếp tục mở miệng: “… Nếu có một ngày, em thật sự đợi đến khi bản thân không còn yêu cậu ta nữa, nhớ kỹ, nhất định phải nói cho anh biết.”
Trình Vị Vãn có chút không hiểu, chủ đề kết thúc lâu như vậy rồi, Lâm Dật Nam lại đột nhiên ném ra một câu như vậy cho cô, cô không nhịn được cau mày.
Cô chưa hỏi, Lâm Dật Nam đã nhẹ nhàng nói cho cô đáp án: “Đợi ngày đó đến, anh sẽ giúp em tổ chức một bữa tiệc chia tay, chia tay con người đã từng yêu cậu ta!”
Trình Vị Vãn nghe những câu sau của Lâm Dật Nam, nhịn không được nở nụ cười: “Được thôi, đợi ngày đó thật sự đến, em nhất định sẽ nói với anh.”
Lâm Dật Nam khẽ cười, thoải mái nói một câu “đi đây”, liền xoay người, rời đi không quay đầu lại.
Bước vào thang máy, Lâm Dật Nam vẫn không quên nở một nụ cười ấm áp khoát khoát tay với Trình Vị Vãn đang đứng ở cửa, ra hiệu cho cô tranh thủ vào nhà nghỉ ngơi.
Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, xung quanh chỉ còn lại một mình anh, nụ cười trên mặt Lâm Dật Nam dường như cứng đờ lại, đóng băng lại từng chút từng chút một.
Làm sao anh lại thật sự tổ chức cho cô một buổi tiệc chia tay, chỉ vì bản thân đang trong tình thế cấp bách nên anh nói những lời cầm chừng mà thôi.
Anh để cô một ngày nào không còn yêu cậu ta nữa, nhất định phải nói với anh, vì từ ngày hôm đó trở đi, anh sẽ quang minh chính đại theo đuổi cô.
Anh đã quen biết cô từ rất sớm, chỉ là lúc đó cô còn nhỏ, anh muốn đợi cô lớn thêm chút nữa rồi tính tiếp.
Nhưng anh không nghĩ đến, bản thân anh ra ngoài du học bốn năm, sau khi tốt nghiệp hào hứng trở về nước, cô đã mang thai rồi, cô đã thất tình, đã bị một người đàn ông tổn thương đến thương tích đầy mình…
----
Cũng giống như ngày đầu tiên, sáng sớm hôm sau Trình Vị Vãn lập tức đến bệnh viện.
So với ngày hôm qua, tình hình sức khỏe của Hàm Hàm có nhiều chuyển biến tốt, cũng đã hạ sốt rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...