Trình Vị Vãn mệt muốn chết, cô cầm thìa, vừa ăn trái cây vừa cảm thán: “Anh Dật Nam, nếu ai gả cho anh thật sự là may mắn tu luyện tám đời!”
“Em có muốn may mắn tu luyện tám đời này không?”
Giọng Lâm Dật Nam hơi nhỏ, Trình Vị Vãn không nghe rõ: “Hả?”
Lâm Dật Nam ý thức được mình đã lỡ miệng, anh đáp một câu “không có gì”, sau đó chăm chú nhìn Trình Vị Vãn ăn trái cây, nhìn một lúc lâu anh lại nói: “Vãn Vãn, em có thể lừa bản thân mình, có thể lừa người khác, nhưng em không lừa được anh đâu. Anh biết, em chắc chắn đã đồng ý cuộc giao dịch đó với cậu ta, vì do thật sự không phải là những lời em nói với anh lúc đứng ở cổng siêu thị.”
“Anh rất rõ, Hàm Hàm là một phần của lý do, nhưng phần còn lại của lý do, là vì trong tim em vẫn còn cậu ta, có đúng vậy không?”
Trình Vị Vãn dừng động tác, cô nhìn chằm chằm vào trái cây, không lên tiếng.
“Em sinh Hàm hàm, không phải vì em luyến tiếc thằng bé này, mà vì em lưu luyến cậu ta. Nếu như em thật sự chết tâm với cậu ta, làm sao chấp nhận nguyện ý để con của cậu ta lại? Rõ ràng em có thể mang đứa bé cao chạy xa bay nhưng em vẫn cứ ở lại Bắc Kinh không rời đi, bởi vì thành phố này có cậu ta. Rõ ràng em có thể không cho Hàm Hàm biết cậu ta là ba thằng bé, nhưng trái lại, em cầm hình của cậu ta, nói cho Hàm Hàm biết đây là ba nó… Từ trong lòng em chưa từng nghĩ đến việc để Hàm Hàm nhận người đàn ông khác làm cha… Em nói cho anh biết đi, nếu đây không phải không còn yêu, vậy thì là gì?”
Trình Vị Vãn không nói lời nào, nhưng bàn tay lại siết chặt thìa hơn.
“Vãn Vãn, anh biết đây đều là những nỗi đau của em, từ trước đến nay em đều không muốn đối diện, nhưng em biết đó, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề. Anh sợ rằng em vì vẫn còn yêu mà chấp nhận ấm ức ở bên cậu ta. Trong lòng anh, em là cô gái tốt nhất trên thế giới này, có tài hoa, có thể viết ra những câu chuyện cảm động lòng người, em xứng đáng có được những điều tốt hơn như thế, không đáng chà đạp bản thân mình như vậy. Cho nên anh thật sự rất muốn biết, em đồng ý cuộc giao dịch vô lý kia có phải vì mê muội ôm suy nghĩ có thể tiếp tục ở bên cạnh cậu ta không?”
“Vãn Vãn, anh không có ý gì khác, anh sợ em mê muội không tỉnh ngộ, đến cuối cùng tổn thương chính mình.”
“Anh thật sự không muốn thấy cảnh tượng bi thảm sau khi em sinh Hàm Hàm lại lần nữa tái diễn…”
“Anh Dật Nam…” - Trình Vị Vãn trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng lên tiếng cắt ngang lời anh: “… anh có từng nghe qua câu nói này chưa?”
“Quên một người chỉ cần hai thứ, thời gian và tình yêu mới.”
“Có người sẽ lựa chọn tình yêu mới để quên, còn em, chẳng qua là em lựa chọn thời gian.”
“Anh Dật Nam, em biết, em không nên yêu anh ta nữa, thế nhưng anh biết không? Anh ấy là người duy nhất trên thế giới này mà em dám yêu.”
“Em thật sự yêu anh ấy nên mới khó thoát ra, nhưng điều này không có nghĩa là em không có lý trí, em sẽ mê muội không tỉnh để bản thân mình bước đến nước đáng khinh thường như vậy!”
“Em thừa nhận, những lời em nói với anh lúc ở siêu thị nghe có đa phần là lời trêu đùa, nhưng nó cũng không hoàn toàn là trêu đùa. Em thật sự đã nói với bản thân mình, Hàm Hàm là điều quan trọng duy nhất trong sinh mệnh em, vì Hàm Hàm, điều gì em cũng có thể làm, mà Hàn Tri Phản…”
“… Không phải em mê muội không tỉnh ngộ chờ anh ấy yêu em, em đợi bản thân mình…”
Lâm Dật Nam nghe đến đó liền nhíu lông mày.
Đợi bản thân em, đợi cái gì?
Anh không lên tiếng, cô liền nhẹ nhàng nói tiếp: “… Đợi Trình Vị Vãn yêu anh ấy, đến lúc nào thôi yêu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...