Trình Vị Vãn kinh ngạc, ý thức cúi đầu nhìn xuống ngực thì thấy chiếc túi của mình, sau đó cô mới ngẩng đầu nhìn về phía trước, tầm mắt cô vừa đến góc áo Hàn Tri Phản, hắn đã đi vào phòng đóng cửa lại rồi.
Trình Vị Vãn đứng ngẩn người một lúc mới cất điện thoại vào túi, quay người đi vào thang máy.
Trời mưa rất to, trên nền đất toàn là những bong bóng nước.
Trình Vị Vãn không đem ô, cô ôm túi đứng nép người bên cửa kính bệnh viện, nhìn một hồi lâu ra bên ngoài, cô thấy mưa cứ rơi không ngừng.
Trời càng lúc càng tối, sáng sớm ngày mai cô còn phải đến bệnh viện chăm sóc Hàm Hàm… Tối qua cô không làm sao ngủ được, hôm nay lại mệt mỏi cả ngày, nếu cứ kéo dài như thế này, cô sợ về nhà ngủ chưa được bao lâu thì lại phải dậy… Cứ như thế này, cô chắc chắn sẽ không chịu nổi, cô không dễ gì gặp được Hàm Hàm vì vậy không thể để xảy ra sai sót gì.
Nghĩ đến đây, Trình Vị Vãn cắn răng, đẩy cửa kính đi vào màn mưa đang rơi bên ngoài.
----
Trên lầu
Sau khi đuổi Trình Vị Vãn đi, Hàn Tri Phản ngồi xuống ghế sofa tiếp tục mở máy tính lên.
Vừa rồi hắn rõ ràng rất tập trung kiểm tra mail, nhưng bây giờ, hắn nhìn vào màn hình máy tính rất lâu lại quên mất bản thân phải trả lời mail như thế nào.
Hắn đọc hết e-mail, suy nghĩ tìm ý tưởng, những dòng chữ chằng chịt trên máy tính khiến hắn phải nhìn rất lâu nhưng đến một câu cũng không đưa vào đầu được, hắn mạnh bạo gập máy tính lại, sờ soạng trong túi quần rồi lấy ra một điếu thuốc.
Vừa đặt lên miệng, hắn liền nhớ đây là bệnh viện nên bỏ điếu thuốc xuống, cau mày tựa lưng ra sau ghế sofa rồi nhắm mắt lại.
Trình Hàm đã ngủ rồi, quản gia và bảo mẫu đều không nói gì.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ còn lại không hề có âm thanh gì.
Hắn không nghĩ gì chỉ ngồi trên sofa một lúc, sau đó như nghĩ ra cái gì đó liền đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
So với lúc nãy mưa còn to hơn nữa, thỉnh thoảng kèm theo vài trận sấm, lâu lâu còn có vài tia chớp rạch ngang bầu trời.
Thời tiết ác liệt như vậy, sợ là gần bệnh viện cũng khó có thể bắt taxi?
Lúc hắn mở túi cô ra, trong túi trống rỗng, cõ lẽ là cô không mang theo ô…
Hàn Tri Phản nhìn cửa sổ một lúc lâu, hắn không kìm được lòng liền đứng dậy đi về phía cửa sổ.
Hắn vừa nhìn xuống, trong cơn mưa mù mịt, hắn thấy bóng lưng cô đang ôm túi chạy đi.
Mưa thật to, cô vừa mới chạy vô mưa thì quần áo đã ướt hết… Cô định dầm mưa về nhà sao?
Hàn Tri Phản nhìn bóng lưng đang dần đi xa của Trình Vị Vãn, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.
Bóng dáng cô biến mất nhanh chóng trong tầm mắt.
Hắn cau mày lại, sau đó liền cầm lấy chìa khóa trên tủ ở đầu giường, không để ý tới ánh mắt đang khó hiểu của quản gia và bảo mẫu, sải bước chạy ra khỏi phòng bệnh.
Hàn Tri Phản đi ô tô sau khi ra khỏi bệnh viện liền đi dọc ven đường tìm bóng dáng Trình Vị Vãn.
Mưa rất to, tầm nhìn không được rõ lắm, hắn sợ chạy qua cô nên không dám chạy nhanh, hắn chạy rồi dừng, chạy rồi dừng một lúc, cuối cùng tại trạm bắt taxi hắn thấy cô đang bị ướt như chuột lột.
Theo bản năng hắn giẫm ga, kết quả xe hắn chưa kịp tăng tốc thì một chiếc xe màu trắng chạy ngang qua xe của hắn, sau đó nhanh chóng dừng lại trước mặt cô.
Một người đàn ông từ trong xe nhanh chóng đi xuống, cầm ô chạy nhanh đến trước mặt Trình Vị Vãn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...