Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

“Cái này tôi không rõ lắm, có một chàng trai gọi điện đến, tôi tiện thể nghe điện thoại, giọng nói của anh ấy rất hay…” - Y tá kể cho Quý Ức nghe chi tiết về chuyện tối hôm qua: “… nhưng đến khi chúng tôi đến địa điểm mà anh ấy nói thì ở đấy chỉ còn mình cô.”

Anh ấy… Một lúc sau Quý Ức mới “ồ” lên một tiếng, quay sang nói với y tá: “Cảm ơn.”

“Cô Ức, cô nghỉ ngơi đi nhé, tôi đã giúp cô làm xong thủ tục xuất viện rồi.” 

Quý Ức không nói gì, chỉ cười gượng gạo và khẽ gật đầu.

Cho đến khi Y tá rời đi, Quý Ức cầm lấy điện thoại, nhìn chằm chằm vào số “120” trong danh bạ điện thoại, đang xem thì chợt cô nhớ tới giấc mơ lúc cô hôn mê.

Bất giác cô đưa tay mình lên, chạm vào hàng lông mày, không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy nơi lông mày như còn vương lại hơi ấm đầu ngón tay của Hạ Quý Thần. 

Không lâu sau Đường Họa Họa đã đến bệnh viện.


Thấy sắc mặt của Quý Ức không được tốt, cô ngồi xuống cạnh Quý Ức, hỏi han không ngớt lời.

Quý Ức chẳng để tâm, cô không nói lời nào, đi cùng Đường Họa Họa ra khỏi bệnh viện lên xe ra về. 

Thời tiết hôm nay vô cùng đẹp, ánh mặt trời ban mai chiếu sáng rực cả thành phố.

Quý Ức ngồi trong xe, đưa mắt ra ngoài cửa sổ, cô ngắm nhìn thành phố, chiếc xe lắc lư, một lần nữa giấc mơ đêm qua hiện ra trước mắt, số 120 trong điện thoại và cả khi cô trả lời phỏng vấn TX, bóng dáng thân quen lướt qua mắt khi cô ở quán cafe…

Những cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại, không hiểu sao trong lòng Quý Ức hiện lên một ý nghĩ Hạ Quý Thần đã trở về Bắc Kinh.

Mặc dù không có căn cứ, mặc dù chỉ là trực giác mách bảo, nhưng Quý Ức cảm giác đây là sự thật.


Lúc này, Quý Ức tựa vào cửa sổ, mắt nhìn những con đường đã lùi dần về phía sau, bất chợt cô cảm thấy thành phố đã trở nên vô cùng xinh đẹp và đáng yêu.

Đường Họa Họa đang lái tiến về phía trước, lúc chờ đèn đỏ, ngoảnh ra sau xe nhìn Quý Ức, phát hiện cô ấy đang mỉm cười nhìn ra cửa sổ, ngạc nhiên mở to mắt nhìn, đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, vội vã đạp ga, vừa qua đường vừa nói: “Tiểu Ức, nghĩ gì mà vui thế?” 

Quý Ức nghe thấy tiếng Đường Họa Họa, quay sang nhìn cô ấy: “Không có gì.”

Đường Họa Họa thấy Quý Ức không muốn nói chuyện nên cũng không miễn cưỡng hỏi nữa mà chuyễn sang chủ đề khác: “À phải rồi, cậu còn nhớ trước Tết công ty có tổ chức cho cậu một hoạt động không? Tính đến 12 giờ trưa nay, người hâm mộ bình chọn cho cậu nhiều nhất, sẽ được ăn tối cùng cậu.”

Nghệ sĩ nào cũng tổ chức một vài hoạt động giao lưu với fans hâm mộ, nghe Đường Họa Họa nhắc nhở, Quý Ức mới chợt nhớ đến chuyện đó: “Ồ, mình nhớ rồi, có kết quả rồi sao?” 

“Ừm, trước khi đến đón cậu, Trần Bạch đã gửi mình danh sách người trúng giải nhất, cậu biết cậu được bình chọn tặng thưởng bao nhiêu tiền không?”

Quý Ức lắc đầu.

“11 vạn!” - Sau khi thốt lên con số này, Đường Họa Họa nói tiếp: “Đây là hoạt động có người hâm mộ khen thưởng nhiều nhất từ trước đến nay, nói ra chắc cậu không tin, người hâm mộ này là một em gái.” 

Bình thường khen tặng nam nghệ sĩ toàn là fans hâm mộ nữ, còn khen tặng nữ nghệ sĩ thì luôn luôn là fans hâm mộ nam, vì thế khi Quý Ức nghe Đường Họa Họa nói, cô cũng có chút ngạc nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui