Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Lúc trước, khi anh chọn phòng, đứng trước cửa sổ nhìn thấy dòng chữ này đã cảm thấy thật là trùng hợp.

“Tỷ vạn ngôi sao không bằng em”. Không phải là “Ức” và “Thần” sao?

Khi đó vốn có rất nhiều phòng tốt chờ anh đến chọn lựa, anh cũng vì dòng chữ này mà không đi xem những phòng khác nữa, lập tức quyết định căn phòng này và ký hợp đồng ngay tại chỗ.   

Anh cho rằng câu quảng cáo đối diện ban công kia là bí mật của riêng anh, không ngờ rằng, cô và anh tâm linh tương thông, cô cũng có cách nghĩ giống anh.

Đối diện camera điện thoại là cảnh đêm ngoài kia, cô không thể nhìn thấy mặt anh. Sau khi trả lời cô xong, nghĩ đến việc cô cũng nghĩ giống mình, anh cũng mỉm cười thật đẹp. 

"Đừng nói là trước đây anh cũng không phát hiện ra sự trùng hợp này nhé?” - Quý Ức dương dương tự đắc nói. 

Hạ Quý Thần hờ hững đáp một chữ “Ừ”, anh không hề nhắc đến bản thân đã phát hiện ra sự trùng hợp này từ nhiều năm trước.

"Đúng rồi! Ngày mai anh…” - Quý Ức lại thay đổi chủ đề.


Cô chỉ vừa mới miệng nói vài chữ, bên kia điện thoại của Hạ Quý Thần lại vọng lên tiếng nói: “Hạ tổng, anh phải ký những văn kiện này.” - Là giọng của Trần Bạch. 

Quý Ức vội vàng dừng những lời sắp thốt ra mà chỉ nói: “Anh làm việc trước đi.”

"Ừ! Chờ anh một lát.” - Hạ Quý Thần khẽ lên tiếng, Quý Ức thấy hình ảnh trong điện thoại từ ban công đổi thành trần nhà, hẳn là Quý Thần đã đặt điện thoại lên mặt bàn. 

Sau đó cô chỉ nghe thấy tiếng trang giấy lật qua lật lại. Cô biết, Hạ Quý Thần đang xem tài liệu. 

Trong đầu cô không thể không hiện lên hình ảnh, Hạ Quý Thần mặc âu phục phẳng phiu, ngồi trước bàn nghiêm túc làm việc. Thật đẹp mắt và quyến rũ…

"Hạ tổng, tay của anh sao lại chảy máu vậy?” - Lúc Quý Ức còn đang đắm chìm trong tưởng tượng thì giọng nói của Trần Bạch lọt vào tai cô.

Suy nghĩ của cô lập tức bị dừng lại, cô liền tập trung chú ý nghe đoạn đối thoại của hai người. 


"Là buổi chiều..." - Thật đáng tiếc, lần này Trần Bạch lên tiếng chỉ nhả ra ba chữ rồi im bặt. Đây chẳng phải là bị Hạ Quý Thần ngăn cản rồi sao? Nhưng mà Trần Bạch nói tay Quý Thần chảy máu, liệu có nghiêm trọng không nhỉ?

Trong lòng Quý Ức liền lo lắng, ngay khi cô vừa định mở miệng hỏi Quý Thần thì Trần Bạch lại lên tiếng: “Hạ tổng, tôi đi lấy cho anh hai miếng băng cá nhân. Tuy rằng vết thương không nghiêm trọng nhưng cũng nên phòng hờ nhiễm trùng.”

Hạ Quý Thần không đáp, trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng bước chân dần dần rời đi của Trần Bạch. 

Bên tai Quý Ức nghe dường như xung quanh im ắng trở lại, ngoại trừ âm thanh Hạ Quý Thân lật tài liệu và tiếng ký giấy xoẹt xoẹt, cô hầu như không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác.  

"Dán băng cá nhân, chắc là cũng không nghiêm trọng lắm nhỉ…" - Cô thoáng yên tâm, cũng không làm phiền Hạ Quý Thần mà chỉ một mực chờ đến khi những âm thanh bên đầu kia điện thoại dừng lại hẳn, sau đó mới lên tiếng: “Công việc đã xong rồi à?”

“Ừ!” - Cùng với lời đáp của Hạ Quý Thần, hình ảnh trên di động lại chuyển thành cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. 

"Anh bị thương trên tay à? Có nghiêm trọng không?” - Quý Ức không nhịn được, lo lắng hỏi.

"Không nghiêm trọng lắm, chỉ bị mất hai miếng da.”

"Chậc!" - Quý Ức âm thầm thở dài một hơi, sau đó lại nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, giọng Trần Bạch vang lên: “Hạ tổng, trong hòm thuốc y tế của anh không có băng dán cá nhân, bây giờ tôi xuống lầu mua cho anh hai hộp nhé?” 

"Không cần! Tài liệu đều đã ký xong rồi, nếu anh không còn việc gì thì về sớm đi.” - Hạ Quý Thần lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui