Từ lúc Hạ Quý Thần xuất hiện ở căn tin cho đến giờ, Quý Ức nếu không phải là lắc đầu thì là trầm mặc. Lúc này, cô lại có phản ứng với lời anh nói, khiến anh có cảm giác như thấy được phong cảnh tốt đẹp nhất nhân gian, đuôi mày anh như “reo” lên vui sướng. Dường như là sợ Quý Ức đổi ý, anh lập tức quay đầu gọi: “Trần Bạch.”
Mặc dù luôn giữ một khoảng cách với Hạ Quý Thần và Quý Ức, nhưng chuyện hai người nói, Trần Bạch đều nghe thấy được. Nghe Hạ Quý Thần gọi tên mình, anh vội lên tiếng đáp “Bây giờ tôi đi gọi đầu bếp”, rồi lập tức quay người, đi về phía nhà bếp của căn tin.
Trần Bạch nhanh chóng dẫn theo đầu bếp đến trước mặt Hạ Quý Thần và Quý Ức.
Dựa theo lời căn dặn của Hạ Quý Thần, đầu bếp đọc tên một số món ăn cho Quý Ức: “Cải rổ sốt dầu hào.”
Mắt Quý Ức vì khóc mà sưng lên, cô không muốn ngẩng đầu nhìn người khác, nên luôn cụp mắt như trước. Trong đầu cô hiện tại đều là chuyện xảy ra lúc sáng, xoay quanh sự cố phát sinh với cô trong buổi ghi hình chương trình hôm qua, cô thật sự không có tâm trạng suy nghĩ xem mình muốn ăn gì, nghe đầu bếp báo tên món ăn, cô vẫn chậm chạp không có phản ứng.
Đầu bếp không nghe thấy Quý Ức trả lời có được hay không, nên cũng không biết phải tiếp tục báo tên món ăn như thế nào, liền quay sang nhìn Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần ngồi xổm người xuống, nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Ức, lặp lại một lần nữa tên món ăn mà đầu bếp vừa nói: “Cải rổ sốt dầu hào, có muốn ăn không?”
Quý Ức nghe tiếng Hạ Quý Thần, cô ngẩng đầu, nhìn anh một cái rồi lắc đầu.
Hạ Quý Thần nhìn về phía đồng bếp lắc đầu, ý bảo không.
Đầu bếp lại tiếp tục báo tên món ăn, từng cái tên được nêu lên, đều là Hạ Quý Thần lặp lại cho Quý Ức một lần, rồi cô mới có lựa chọn.
Đôi khi, Quý Ức sẽ gật đầu rất nhanh hoặc là lắc đầu, nhưng cũng có khi, mãi một lúc lâu sau Quý Ức mới có phản ứng.
Mặc kệ cô phản ứng nhanh hay chập, Hạ Quý Thần vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi. Tuy đầu bếp nôn nóng, nhưng cũng không dám thể hiện thái độ, chỉ có thể đứng bên cạnh chờ.
Một bữa cơm trưa mất gần nửa tiếng đồng hồ mới có thể xác định được.
Đầu bếp đọc lại một lần nữa các món ăn mà Quý Ức chọn, sau khi chắc chắn không có gì sai sót thì nhanh chóng chạy vào bếp, tựa như được giải thoát.
Hạ Quý Thần bảo Trần Bạch ở lại căn tin đợi món ăn, còn anh thì giúp Quý Ức đẩy xe vào thang máy, trở lại phòng làm việc của mình.
Quý Ức vẫn giữ thái độ trầm mặc như cũ, Hạ Quý Thần nhìn thấy mà đau lòng, liền chủ động tìm đề tài nói chuyện với cô.
“Em có mệt hay không?”
“Có muốn đến phòng nghỉ một lát không?”
“Điều khiển tivi ở đây, em có muốn xem tivi không?”
“Ở đây có máy chơi game, em muốn chơi trò gì? Tôi chơi cùng em...”
Trong phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ giọng nói của Hạ Quý Thần thỉnh thoảng vang lên, thì từ đầu đến cuối, Quý Ức đều không nói một chữ.
Trần Bạch đợi ở căn tin một lúc, sau đó mang theo hai cái túi lớn đựng thức ăn đi lên phòng Hạ Quý Thần.
Trần Bạch đặt thức ăn xuống xong, Hạ Quý Thần liền khoát tay ý bảo anh đi ra ngoài.
“Có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”
Hạ Quý Thần đợi một lát, thấy Quý Ức không mở miệng, anh lại nói: “Vậy đợi lát nữa có đói bụng thì nói cho tôi biết, được không?”
Trong mắt Quý Ức đau xót, cô sợ bản thân lại rơi nước mắt, khẽ cắn môi cúi đầu.
Cô vẫn luôn nghĩ cố gắng tiến lên phía trước, lấy được thành tích tốt trong ngành giải trí, hôm nay, cơ hội tốt như thế đưa đến trước mắt, vậy mà lại hỏng mất rồi, chắc chắn là cô cảm thấy rất áp lực.
Giám đốc Lâm bị anh sa thải lại còn nói những lời khó nghe như vậy,… trong lòng cô nhất định rất khó chịu… Nhưng cô cứ buồn bực như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, Hạ Quý Thần lại nói: “Buổi chiều tôi đưa em ra công viên đi dạo một chút?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...