Bỗng nhiên bị gọi tên, Trang Nghi theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Quý Thần một cái.
Quý Ức là nghệ sĩ của cô, trong khoảng thời gian này cô và cô ấy cũng khá hợp tính, nhưng mà cô cũng có điều kiêng dè.
Trong công ty, giám đốc Lâm là cấp trên của cô, một khi cô mở miệng, chắc chắn sẽ đắc tội với cô ta, sợ là khoảng thời gian sau này cô khó mà sống yên.
Trang Nghi có hơi do dự, ánh mắt cô rnhìn về giám đốc Lâm ngồi cách đó không xa.
Giám đốc Lâm cũng đang nhìn chằm chằm vào Trang Nghi. Phát hiện ánh mắt của cô ta, Trang Nghi giật giật khóe môi, không nói lời nào nữa.
Hiển nhiên, Hạ Quý Thần đã mất kiên nhẫn, thấy Trang Nghi nghe anh hỏi, không đáp lại anh mà nhìn về phía giám đốc Lâm, anh lập tức nổi cáu, quát: “Người hỏi cô là tôi. Cô nhìn cô ta làm gì?”
Bị mắng, cả người Trang Nghi khẽ run lên một cái, vội thu hồi ánh mắt khỏi người giám đốc Lâm, cô cũng không dám liếc nhìn Hạ Quý Thần lấy một cái, mà cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt bàn trước mặt.
“Nói đi, Trang Nghi...” - Hạ Quý Thần lại mở miệng.
So với lúc nãy, giọng anh có vẻ dịu đi một ít, nhưng trong từng câu từng chữ vẫn chứa đầy áp lực: “... Nói lại tất cả những chuyện vừa xảy ra trong phòng họp, một chữ cũng không được bỏ sót, nói hết tất cả cho tôi nghe!”
Trang Nghi biết giám đốc Lâm đang nhìn cô, nhưng áp lực mà Hạ Quý Thần mang lại cho cô quá lớn, im lặng khoảng ba giây, đầu ngón tay cô khẽ co lại một cái. Cuối cùng, Trang Nghi cũng mở miệng: “Ngày hôm qua lúc ghi hình, Quý Ức xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc tôi và Quý Ức rời khỏi bệnh viện, trên đường về nhà thì nhận được điện thoại của giám đốc Lâm. Cô ấy muốn tôi đưa Quý Ức đến công ty, nhưng bởi vì hôm qua chân Quý Ức vừa bó bột nên tôi đã hẹn lại với giám đốc Lâm vào hôm nay.”
“Giám đốc Lâm đồng ý. Tôi cứ nghĩ rằng cô ấy chỉ muốn nói chuyện với Quý Ức, nhưng không ngờ là lúc chúng tôi đến, lại có nhiều lãnh đạo cùng đi vào phòng họp như vậy. Giám đốc Lâm vừa vào, không nói gì cả đã trực tiếp ném xấp tài liệu hủy bỏ hợp đồng đến trước mặt Quý Ức, bảo cô ấy ký tên.”
Trong phòng hợp rất yên tĩnh, ngoại trừ giọng của Trang Nghi thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
“Sau đó, tôi nói với giám đốc Lâm rằng chuyện cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Nhưng giám đốc Lâm lại nói Quý Ức đã đem đến hàng nghìn tổn thất cho công ty. Cô ấy xảy ra chuyện như vậy, trực tiếp đạp đổ tất cả mọi kế hoạch mà công ty đã sắp xếp cho cô ấy.”
Nói đến đây, Trang Nghi hơi ngừng lại một chút, cô ngẩng đầu thoáng nhìn qua Hạ Quý Thần. Thấy ánh mắt anh nhìn thẳng vào mình, thái độ như đang chờ cô nói tiếp, khóe môi Trang Nghi mấp máy. Sau đó, cô tiếp tục thuật lại những lời quá đáng của giám đốc Lâm: “... Giám đốc Lâm còn nói Quý Ức không có chí cầu tiến, nói cô ấy lỗ mãng như vậy thì làm sao lăn lộn trong ngành giải trí.”
Nghe đến đó, mày Hạ Quý Thần cau chặt mày, mặc dù không lên tiếng, nhưng khuôn mặt anh đã bắt đầu lạnh đi.
“Kế đó, giám đốc Lâm còn nói Quý Ức làm trái với thỏa thuận trong hợp đồng, làm tổn hại đến lợi ích của công ty, nên bắt cô ấy ký tên. Quý Ức không ký, mà nói xin lỗi giám đốc Lâm.”
“Xin lỗi?” - Ấn đường Hạ Quý Thần càng nhăn dữ dội hơn.
“Tôi cũng biết chuyện ngày hôm qua, có thể là do Quý Ức nhất thời không chú ý… Nhưng chẳng lẽ chỉ vì một sai lầm nhất thời mà lại phủ nhận toàn bộ mọi thứ như vậy? Cho nên tôi đã nói giúp Quý Ức vài câu, còn cam đoan sau này sẽ không để tình huống tương tự phát sinh, nhưng mà giám đốc Lâm nói...”
Nghĩ đến lời nói kế tiếp của giám đốc Lâm, Trang Nghi thoáng khựng lại vài giây. Sau đó, cô vẫn lập lại y nguyên lời mà giám đốc Lâm đã nói: “... Công ty không nuôi dưỡng loại phế vật vô dụng như vậy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...