Quý Ức bình tĩnh nhìn người đang nằm mê man trên giường một lúc lâu, cảm giác khó chịu trong lồng ngực mới dần vơi bớt.
Trong phòng bệnh có hơi lạnh, một chân Hạ Quý Thần bị lộ ra khỏi chăn. Lúc này, tâm trạng của Quý Ức đã khá hơn đôi chút, cô bước lên trước, đứng sát mép giường, sau đó khom người kéo góc chăn, nhẹ nhàng đắp kín chân giúp anh.
Cô còn chưa kịp đứng thẳng dậy, thì cửa phòng bệnh được mở ra. Quý Ức quay đầu thì thấy Trần Bạch đang cầm một xấp giấy tờ và một bịch thuốc bước vào.
Có lẽ Trần Bạch cũng không ngờ là trong phòng bệnh có thêm người. Đi được vài bước, nhìn thấy Quý Ức, bước chân anh thoáng khựng lại.
Lúc nãy Quý Ức có gọi cho anh hỏi số phòng của Hạ Quý Thần, nên anh biết cô sẽ đến. Ngẩn người vài giây, sau đó anh lại khôi phục vẻ mặt bình thường, lên tiếng chào hỏi: "Quý tiểu thư... cô đến rồi!"
Quý Ức khẽ gật đầu, đứng thẳng người lên, lui về sau vài bước, mới nhẹ giọng hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào?"
Trần Bạch biết Quý Ức đang hỏi đến bệnh tình của Hạ Quý Thần, anh vừa đi đến cạnh giường bệnh vừa đáp: "Dinh dưỡng không đầy đủ, bây giờ đang bị sốt cao, bác sĩ đề nghị để anh ấy nhập viện truyền dịch vài ngày."
Hạ Quý Thần... ở nhà có người giúp việc, ở công ty thì có trợ lý… Một ngày ba bữa đều có người chuẩn bị sẵn. Sao lại thiếu dinh dưỡng?
Quý Ức ngạc nhiên hỏi: "Dinh dưỡng không đầy đủ?"
"Đúng vậy!" - Trần Bạch đặt giấy khám bệnh xuống bàn trà: "Chẳng phải là hồi tháng trước tôi gọi điện thoại cho cô, có nói là không tìm thấy Hạ tổng, rồi sau đó mang anh ấy từ quán rượu về rồi sao? Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Hạ tổng lập tức đến công ty, rồi cứ điên cuồng dốc sức làm việc. Tính kỹ lại thì một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, có ít nhất mười tám tiếng anh ấy đều ở trong công ty. Nghiêm trọng hơn, có khi anh ấy làm đến hai mươi ba tiếng một ngày, dường như không biết mệt mỏi là gì, giống như là máy móc, không hề có cảm giác mệt mỏi. Mỗi ngày anh ấy ăn rất ít, có khi một ngày ngoại trừ cà phê và trà thì chẳng có gì vào bụng... Cách đây hai ngày, anh ấy cứ luôn ở trong công ty cho đến hôm nay thì bị như vậy..."
Từ lúc Trần Bạch tìm cô cho đến bây giờ đã qua một tháng rồi. Trong một tháng này, mỗi ngày anh ấy đều như vậy sao?
Quý Ức nghe đến đây, sắc mặt cô trắng bệch, giọng nói cũng bắt đầu run run: "Một tháng nay anh ấy vẫn luôn như vậy sao?"
"Đúng! Cứ như vậy làm tới..." - Trần Bạch thản nhiên đáp.
Nhưng Quý Ức nghe xong, cơ thể cô lại thoáng chao đảo một cái.
Phát giác được phản ứng rất nhỏ của Quý Ức, Trần Bạch liếc nhìn Hạ Quý Thần đang nằm trên giường bệnh, mắt anh đảo một vòng, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
Sau cái đêm ở Thượng Hải, rốt cuộc là Hạ tổng và Quý tiểu thư đã nói những gì trong quán trà ở khách sạn Bốn Mùa. Anh không biết, nhưng anh hiểu rõ Hạ tổng rất quan tâm đến Quý tiểu thư.
Một tháng nay, có rất nhiều lần anh vào phòng Hạ tổng xin chữ ký. Lúc đó, anh thấy Hạ tổng đang ngơ ngẩn ngồi nhìn một tấm hình. Lần nào anh cũng gọi hai ba lần, anh ấy mới hoàn hồn.
Mấy ngày trước, lúc anh đi vào văn phòng thì Hạ tổng đang ở trong nhà vệ sinh, tấm ảnh mà anh ấy hay đem ra ngắm được kẹp trong một quyển sách.
Bởi vì tò mò, anh đã lén rút tấm ảnh kia ra nhìn một cái, thì phát hiện đó là hình của Quý tiểu thư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...