Tim Quý Ức dường như bị cái gì đó hung hăng đâm trúng, đau đớn như thủy triều ùn ùn kéo đến.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên ở đầu dây bên kia kéo Quý Ức khỏi mớ suy nghĩ rối loạn trong đầu, cô dần tỉnh táo lại.
Trần Bạch nhanh chóng nhận điện thoại. Ngay sau đó, Quý Ức loáng thoáng nghe thấy anh đáp lại một câu "Lầu 28". Cô vừa định hỏi có phải là xe cứu thương đã đến rồi hay không thì bên tai đã nghe thấy giọng Trần Bạch rõ hơn: "Quý tiểu thư, xe cứu thương đến rồi, tôi đưa Hạ tổng đến bệnh viện trước, nếu như không còn gì nữa... Tôi cúp máy trước...
Không đợi anh ta nói hết câu, Quý Ức đã bật thốt: "Các anh đến bệnh viện nào?"
Trần Bạch: "Bệnh viện Nhân Dân ở gần công ty."
Anh vừa nói xong thì đầu dây bên kia vang lên tiếng bước chân lạo xạo, còn có một giọng nam xa lạ: "Người bệnh ở đâu?"
Quý Ức biết là xe cứu thương đã đến, cô cũng không tiếp tục quấy rầy Trần Bạch, chỉ đáp lại một câu "Tôi biết rồi!", sau đó cúp máy.
Cô cầm di động trong tay, ngồi ngẩn người trên giường vài giây. Tiếp đó, cô vén chăn lên, nhảy xuống giường, dép cũng không mang đã vọt vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt xong, Quý Ức nhanh chóng thay quần áo, cầm ví tiền, chạy xuống lầu.
Thím Trương đã thức, đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Nghe tiếng động, thím chạy ra, thì trông thấy Quý Ức đang đổi giày ở cửa. Thấy vậy, thím vô cùng hoảng sợ, vội chạy đến bên cạnh cô: "Quý tiểu thư, sáng nay cô định đi đâu à?"
Sau khi mang giày xong, Quý Ức cũng không nhìn thím Trương, chỉ bỏ lại một câu "Tôi có việc phải ra ngoài" rồi lập tức kéo cửa, vọt tới trước thang máy, dùng sức ấn nút đi xuống trên bảng điều khiển ở cửa.
Thím Trương chạy theo sau, trong miệng vẫn còn gọi tên cô, nhưng cô không hề đáp lại mà bước thẳng vào thang máy, nhấn nút Close.
Quý Ức ra khỏi cư xá của Hạ Quý Thần, bắt một chiếc Taxi ở ven đường, nhanh chóng chạy đến bệnh viện mà Trần Bạch đã nói.
Quãng đường từ cư xá của Hạ Quý Thần đến công ty tương đối ngắn. Trên đường đến bệnh viện, Quý Ức lập tức gọi cho Trần Bạch, hỏi số phòng của Hạ Quý Thần.
Cô vừa tắt điện thoại được khoảng hai phút thì xe đã dừng trước cửa bệnh viện. Quý Ức vội thanh toán tiền xe, còn chưa lấy tiền thối, thì cô đã nhanh chân chạy vào khoa nội trú của bệnh viện.
Khoa nội trú rất đông người, Quý Ức đợi vài phút mới có thang máy.
Lên đến tầng lầu mà Trần Bạch đã thông báo, cô liếc sơ qua một cái liền tìm được phòng bệnh của Hạ Quý Thần.
Nhìn xuyên qua cửa sổ, Quý Ức lập tức thấy Hạ Quý Thần đang nằm trên giường bệnh.
Hẳn là lúc nãy, khi cô còn đang trên đường chạy đến, thì bác sĩ đã kiểm tra cho anh xong. Đầu giường bệnh có treo một bình dịch, ống truyền dịch uốn lượn đi thẳng xuống mu bàn tay anh, ở đó có một cái kim tiêm nhỏ đang đâm vào mạch máu trên mu bàn tay.
Quý Ức đứng ở cửa ra vào trong chốc lát mới từ từ thả chậm động tác gấp gáp trên đường đi từ nãy giờ, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng.
Có lẽ là Trần Bạch đã đi làm thủ tục nhập viện rồi, nên trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Hạ Quý Thần.
Cô bước đến bên cạnh giường bệnh, ở khoảng cách gần, cô mới nhìn thấy rõ sắc mặt tái nhợt đến dọa người của anh, ngay cả cánh môi cũng trắng bệch.
Anh nhắm nghiền mắt, nằm yên trên giường, không hề nhúc nhích một chút nào.
Quầng thâm dưới mắt anh đen kịt, cả người thoạt nhìn không có chút sinh khí, nếu như không phải lồng ngực anh đang phập phồng lên xuống, thì Quý Ức thật sự cho rằng mình đang nhìn một cái xác.
Trái tim Quý Ức như bị cái gì đó hung hăng nắm chặt, cảm giác đau âm ỉ. Ngay sau đó, cô bắt đầu cảm thấy khó thở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...