Cô muốn chạy đến ngăn cản lũ người kia, nhưng cô bị khống chế, không thể nhúc nhích được, cô muốn mở miệng cầu bọn họ, nhưng cổ họng cứ như bị cái gì chặn lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cô chỉ có thể thầm hỏi trong lòng... Trình Vị Vãn sao rồi? Phải hay chăng đã bị tên đàn ông đó làm nhục rồi?
Trình Vị Vãn đã từng nói với cô, cô ấy chưa từng yêu ai, mong ước lớn nhất của cô ấy là gặp được một người chồng giống như truyện mà cô ấy sáng tác, có thể nhất sinh nhất thế nhất song nhân (*) nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, cuộc sống tương lai của cô ấy rồi sẽ như thế nào?
Quý Ức càng nghĩ, nước mắt càng trào ra nhiều hơn.
Ngay khi cô chật vật, hai chân như nhũn ra, suýt nữa đã quỳ trên đất, thì bên tai cô bỗng dưng vang lên một tiếng "Phanh", âm thanh giống như cơ thể bị đá, sau đó là tiếng thét chói tai như khoét vào màng nhĩ Quý Ức.
Hai hàng mi ướt sũng của Quý Ức khẽ run run, còn chưa kịp phản ứng là đang có chuyện gì xảy ra.
Khoảng mười giây sau, tên đàn ông đứng bên cạnh Quý Ức bỗng dưng mắng một câu: "Khốn kiếp!"
Quý Ức nhíu mày, lúc này cô mới chợt nhận ra là có người đến. Có người đến cứu cô và Trình Vị Vãn sao?
Cô vội mở mắt nhìn.
Tên đàn ông vừa nãy còn đè lên người Trình Vị Vãn đã không còn nữa, cô ấy đang cầm lấy quần áo rách nát, miễn cưỡng bao lấy cơ thể mình, co người ở góc tường.
Cách chân Trình Vị Vãn không xa, là tên đàn ông kia, quần áo hắn không chỉnh tề, mặt mũi thì bầm dập, trong miệng đang lẩm bẩm nói gì đó.
Vốn dĩ mấy tên còn lại đang đứng hút thuốc xung quanh, thản nhiên xem Trình Vị Vãn bị làm nhục, lúc này, cả bọn đều đứng thẳng người, bao vây người đàn ông mặc âu phục đen.
Người đàn ông kia đưa lưng về phía Quý Ức, cho nên cô không thấy rõ mặt anh ta, không nhận ra anh ta là ai, mãi cho đến khi có người động thủ, người nọ giơ tay đỡ, hơi nghiêng mặt qua, Quý Ức mới có thể nhìn rõ, đó chính là Hàn Tri Phản.
Lúc nãy khi cô và Trình Vị Vãn dùng bữa, Hàn Tri Phản có gọi điện đến hỏi hai người đang ở đâu... Chẳng lẽ là anh ta cố ý đến đây đón Trình Vị Vãn, nên mới gặp phải cảnh tượng này sao?
Trong lòng Quý Ức lập tức tràn đầy cảm kích và vui mừng.
Ba tên đang đánh với Hàn Tri Phản nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, hai tên đang khống chế Quý Ức thấy vậy, cũng không tiếp tục quan tâm đến cô, mà chạy lại hỗ trợ đồng bọn.
Phía trước đánh nhau vô cùng hỗn loạn, nhưng Quý Ức cũng không có tâm trạng để ý đến mấy chuyện đó, cô vừa thoát khỏi khống chế, thì lập tức loạng choạng chạy đến chỗ Trình Vị Vãn.
"Vãn Vãn?" Quý Ức gọi tên Trình Vị Vãn, rồi ngồi xổm trên mặt đất.
Trình Vị Vãn co người trong góc, ôm lấy thân thể mình, yên lặng rơi nước mắt, không có phản ứng.
Quý Ức đau lòng, cô vươn tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô ấy, sau đó nhanh chóng lấy áo khoác của mình choàng lên người cô ấy.
Rốt cuộc Trình Vị Vãn cũng có chút phản ứng, nhưng chỉ liếc nhìn Quý Ức một cái, sau đó, cô lại cụp mắt, tiếp tục ngồi thừ ra đó.
Ngay khi Quý Ức còn đang nghĩ nên nói cái gì để an ủi Trình Vị Vãn, thì cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng rống giận giữ: "Mày dám xen vào việc của người khác, tao cho mày biết tay, mày đi chết đi!"
Quý Ức quay đầu, nhìn thấy một tên lưu manh không biết từ đâu tìm được một viên gạch, hắn vung tay đập vào sau đầu Hàn Tri Phản.
Trong thời khắc đó, tất cả hình ảnh dường như dừng lại.
Khoảng ba giây sau, máu... Máu đỏ tươi từ trên đầu Hàn Tri Phản từ từ chảy xuống.
(*) Nhất sinh nhất thế nhất song nhân: Một đời một kiếp chỉ có hai người yêu nhau bên nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...