Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Phòng tắm rộng lớn vô cùng yên tĩnh, giọng Hạ Quý Thần tuy thấp, nhưng từng chữ từng chữ lại chui vào tai Trần Bạch rất rõ ràng. Đầu ngón tay đang nắm vòi hoa sen của anh vô thức xiết chặt lại, nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt đang nằm trong bồn tắm, không hiểu sao trong lòng anh bỗng cảm thấy khó chịu. Một lúc sau Trần Bạch mới hoàn hồn, anh vặn mở vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ nước, rồi cầm vòi xịt lên người Hạ Quý Thần.

Nước mát làm Hạ Quý Thần đang say từ từ tỉnh lại, anh mở to mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, mày anh nhíu lại, dường như là đang vô cùng rối rắm, không biết rốt cục mình đang ở đâu. Mờ mịt hồi lâu, Hạ Quý Thần mới dời mắt, nhìn về phía Trần Bạch.

Đôi mắt anh từ tối sầm chuyển sang sáng lên, có lẽ là anh đã nhận ra bản thân đang ở trong nhà mình, nên chống người ngồi dậy, đưa tay về phía Trần Bạch.

Trần Bạch biết Hạ Quý Thần muốn mình đưa vòi hoa sen cho anh ấy, cả hai cũng không nói chuyện. Trần Bạch thuận tay đưa vòi hoa sen ra, đợi đến khi Hạ Quý Thần nhận lấy, thì anh lập tức rời khỏi nhà tắm, đóng cửa lại bước xuống lầu.

Trần Bạch đi xuống phòng bếp, nấu một chén canh tỉnh rượu, rồi bưng lên phòng ngủ của Hạ Quý Thần.

Đẩy cửa ra, đèn phòng ngủ mà lúc nãy anh mở giờ đã tắt.

Bên trong tối đen, Trần Bạch không nhìn rõ đường, vô thức muốn đưa tay bật đèn, nhưng đầu ngón tay anh còn chưa kịp chạm vào công tắc trên vách tường, thì giọng nói của Hạ Quý Thần đã vọng đến: “Đừng bật.”


Anh chỉ nói hai chữ, giọng điệu rất gấp, nhưng Trần Bạch vẫn nghe rất rõ giọng nói của anh hơi run run.

Hạ tổng... Không phải là... Trần Bạch không xác định được mình có nghe lầm hay không, anh cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa, chỉ bưng canh giải rượu đứng lặng người ở cửa.

Không biết đã qua bao lâu, Trần Bạch cảm giác điện thoại trong túi quần bỗng rung lên.

Anh giữ chén canh bằng một tay, tay còn lại đưa vào túi quần, lôi điện thoại di động ra, thì nhìn thấy tin nhắn của Quý Ức gửi đến: “Tìm được anh ấy chưa?”

Trần Bạch biết “Anh ấy” trong tin nhắn của Quý Ức là chỉ Hạ Quý Thần, anh liền dùng một tay nhắn tin trả lời: “Đã tìm được.”

Màn hình điện thoại di động có hơi lớn, khá bất tiện, nên Trần Bạch khom người, đặt canh giải rượu xuống đất, sau đó mới tiếp tục gõ chữ: “Ngay trong quán bar mà Quý tiểu thư đã nói.”


Ba mươi giây sau, Quý Ức lại gửi tin nhắn qua: “Tìm được thì tốt rồi!”

“Cảm ơn cô, Quý tiểu thư!” Trần Bạch nói cảm ơn, rồi nhìn về phía Hạ Quý Thần đang nằm trên giường. Bởi vì không bật đèn, cho nên mượn một chút ánh sáng yếu ớt từ hành lang, anh chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen. Anh chần chờ một chút, sau đó lại gửi thêm một tin nhắn cho Quý Ức: “Tình trạng của Hạ tổng thật sự rất tệ, nhân viên phục vụ nói rằng anh ấy đã uống rượu suốt bốn ngày bốn đêm, tôi cũng không biết có gây ra tổn thương gì cho thân thể anh ấy hay không, chắc có lẽ lát nữa phải gọi bác sĩ Hạ sang đây xem thử. Quý tiểu thư, nếu không có việc gì bận, cô qua đây thăm Hạ tổng một chút được không?”

Tin nhắn dường như rơi vào trong biển rộng, mãi vẫn không thấy phản hồi.

Trần Bạch vừa định gõ thêm hai câu để khuyên nhủ Quý Ức, nhưng đầu ngón tay anh còn chưa chạm vào màn hình thì chợt nghe một tiếng sụt sịt rất nhỏ từ trên giường vọng đến.

Cả người Trần Bạch dường như bị điểm huyệt, bất chợt khựng lại.

Khoảng ba giây sau, lại một tiếng sụt sịt rất nhẹ vọng ra.

Lần này thì Trần Bạch nghe rất rõ ràng, anh quay đầu nhìn về phía bóng đen trong phòng.

Vừa nãy anh không có nghe lầm, Hạ tổng thật sự đang khóc... Thảo nào Hạ tổng không cho anh bật đèn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui