Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chẳng lẽ năm ngày qua Hạ tổng luôn ở đây sao?

Suy nghĩ này vừa vụt qua đầu Trần Bạch, ở cách đó không xa, nhân viên phục vụ đã nhận order xong, lúc đi ngang qua người anh, thấy anh nhìn chằm chằm Hạ Quý Thần, người nọ lập tức ngừng lại: “Xin chào tiên sinh, cho hỏi, anh là bạn của vị tiên sinh này hay sao?”

Trần Bạch gật đầu: “Ừm.”

Dừng một chút, Trần Bạch lại bổ sung thêm: “Anh ấy là ông chủ của tôi.”

“Vậy thì quá tốt, bốn ngày trước, vị tiên sinh này đến đây, đến bây giờ vẫn không hề rời khỏi. Vỏ chai rượu trên bàn đã được chúng tôi dọn vài lần rồi, cũng gần trên trăm chai. Ngoại trừ đi toitet, anh ấy vẫn luôn ngồi ở đó không đi, uống say thì gục trên mặt bàn ngủ, tỉnh ngủ lại uống tiếp. Cứ mơ mơ màng màng như vậy bốn hôm rồi. Nếu anh là nhân viên của anh ấy, vậy anh mau đưa anh ấy về, chúng tôi sợ anh ấy cứ uống như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì...” Nhân viên phục vụ dường như thấy được vị cứu tinh, liền nói một hơi thật dài.

Hóa ra Hạ tổng đã ngây người ở đây suốt bốn ngày. Rốt cuộc là anh ấy có chuyện gì chứ? Mấy năm qua, anh ấy rất ít uống rượu, hôm nay lại uống thành như vậy... Trần Bạch vừa nghĩ vừa nhìn về phía nhân viên phục vụ, nhẹ giọng nói: “Tôi biết rồi, cám ơn!”


Sau đó, không đợi nhân viên phục vụ mở miệng lần nữa, anh đã bước nhanh đến trước mặt Hạ Quý Thần.

Trần Bạch còn chưa đến gần Hạ Quý Thần thì đã nghe mùi rượu và mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh ấy.

Theo bản năng, Trần Bạch nín thở, một lúc lâu sau, anh mới từ từ hít thở, dần thích ứng với cái mùi khó chịu này, sau đó anh lên tiếng gọi Hạ Quý Thần: “Hạ tổng.”

Hạ Quý Thần chán nản ngồi tựa vào lưng ghế, tinh thần vô cùng suy sụp, một tay anh kẹp điếu thuốc, một tay cầm ly rượu, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không có một chút phản ứng nào.

Trần Bạch nhíu mày, lại gọi một tiếng “Hạ tổng”, thấy anh vẫn như vậy, liền vươn tay lấy điếu thuốc và ly rượu trên tay anh, rồi lôi anh đứng dậy khỏi ghế sofa, vòng tay anh qua vai mình, sau đó chịu đựng sức nặng của anh, đỡ anh rời khỏi quán bar.

Sau khi nhét Hạ Quý Thần vào trong xe, Trần Bạch lập tức lái xe về khu nhà của Hạ Quý Thần.


Đêm đã khuya, giao thông trên đường vô cùng thuận lợi, chỉ mất độ 10 phút, xe đã đến bãi đổ xe tầng hầm.

Trần Bạch ngừng xe, bước xuống, vòng ra cửa sau, vừa đưa tay định lôi Hạ Quý Thần ra thì nghe thấy người đàn ông đang dựa lưng vào ghế sau, mắt nhắm hờ, lẩm bẩm nói: “Cô ấy không quan tâm tôi...”

Ngón tay Trần Bạch còn chưa chạm vào Hạ Quý Thần thì bỗng khựng lại, bên tai anh lại vang lên âm thanh yếu ớt: “Tôi đã chấp nhận làm anh ta rồi, nhưng cô ấy vẫn không quan tâm tôi...”

Cái gì gọi là chấp nhận làm anh ta? Cái gì mà cô ấy không quan tâm tôi? Hạ tổng đang nói gì?

Trần Bạch nghe không hiểu, chân mày anh cau lại, sau đó anh tiếp tục vươn tay ra, lôi Hạ Quý Thần từ trong xe xuống.

Trần Bạch đỡ lấy Hạ Quý Thần đi vào thang máy, trên đường đi, trong miệng anh ấy vẫn luôn lặp đi lặp lại hai câu nói vừa rồi.

Đến tầng lầu Hạ Quý Thần ở, cửa thang máy vừa mở ra, ngay lập tức, Trần Bạch đỡ anh đi đến trước cửa nhà.

Lấy chìa khóa trong túi quần anh ra, mở cửa, sau đó Trần Bạch liền đỡ Hạ Quý Thần đi thẳng vào nhà vệ sinh. Anh ta vừa cầm vòi hoa sen, còn chưa kịp mở nước, thì người đàn ông đang nằm co người trong bồn tắm lại nói: “Tôi thật sự rất yêu... người con gái mà tôi không thể có được...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui