Đi đến thang máy, Quý Ức nhìn chằm chằm vào dãy số hiển thị các tầng một lúc, sau đó ấn con số tầng cao nhất.
Con số hiển thị tầng trong thang máy càng nhảy càng cao, lòng của Quý Ức cũng càng ngày càng khẩn trương, cô kìm lòng không được nắm chặt cái túi trong tay.
“Đinh…” - Thang máy thông báo đã đến nơi, cửa mở ra. Quý Ức hít sâu một hơi, sau đó mới nhấc chân đi ra.
Đi dọc theo hành lang, rẽ ngoặt hai lần, rốt cục Quý Ức cũng nhìn thấy phòng của Hạ Quý Thần.
Cô dừng bước, nhìn chằm chằm vào cửa phòng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không có can đảm gõ cửa.
Cô cứ đi loanh loanh trước cửa phòng, cho đến lần thứ ba đi qua cây kiểng đặt cạnh cửa phòng. Cô mới hít sâu một hơi, bước nhanh tới cửa, ngẩng đầu nhìn chuông cửa.
Đầu ngón tay của cô còn chưa chạm vào chuông cửa đã rút trở về.
Cô mang theo cơm trứng chiên đến phòng hắn như vậy thì có quá đột ngột không?
Quý Ức rút rút đầu ngón tay, đứng trước cửa chần chờ hồi lâu. Cuối cùng vẫn quyết định quay về. Cô vừa chuẩn bị rời khỏi, cửa phòng Hạ Quý Thần vốn đang đóng chặt bỗng nhiên bị kéo mạnh ra.
Quý Ức bị dọa run lên, nhanh chóng lui về sau hai bước.
Có lẽ người mở cửa cũng không ngờ tới bên ngoài có người. Nhìn thấy Quý Ức la lên “A” một tiếng. Sau đó mới hoàn hồn, anh ta ngẩn người như không thể tưởng tượng nổi, mở miệng gọi: “Quý tiểu thư!”
Quý Ức cố gắng kiềm chế trái tim đang nhảy loạn xạ trong ngực, ngẩng đầu nhìn về phía người vừa mở cửa.
Cô biết anh ta, anh ta là trợ lý của Hạ Quý Thần, gọi là Trần Bạch.
“Quý tiểu thư, sao cô lại ở đây?” - Trần Bạch mở miệng hỏi, giọng điệu bình thản, không còn kinh ngạc như vừa rồi.
“Tôi…” Vốn chưa nghĩ ra nên dùng lý do gì để tìm Hạ Quý Thần. Quý Ức chỉ nói một chữ thì xấu hổ ngừng lại.
“Cô tìm Hạ tổng sao?” - Trần Bạch cũng không nghĩ nhiều, anh ta thấy Quý Ức vừa nói một chữ thì dừng, lập tức tiếp lời. Anh cũng không đợi Quý Ức trả lời đã mở rộng cửa, mời cô vào: “Quý tiểu thư, mời cô!”
Cô còn chưa chuẩn bị tốt đã bị phát hiện, bây giờ có muốn trốn cũng không trốn được… Quý Ức chỉ có thể đi theo Trần Bạch vào phòng.
Phòng của Hạ Quý Thần rất lớn, đi vào độ khoảng 10m, Quý Ức mới nhìn thấy Hạ Quý Thần đang ngồi trên Sofa được đặt cạnh cửa sổ.
Anh đang cúi đầu tháo băng trên tay phải.
Có lẽ là anh không nghe thấy đoạn nói chuyện giữa cô và Trần Bạch. Cảm thấy Trần Bạch quay trở lại, anh cũng không ngẩng đầu lên, vừa tiếp tục công việc trên tay, vừa thờ ơ hỏi: “Còn có chuyện gì?”
“Không có gì, là Quý tiểu thư đến.” - Trần Bạch đáp.
Động tác trên tay Hạ Quý Thần bất chợt dừng lại. Anh cúi thấp đầu nhìn vết thương trên tay phải một vài giây, sau đó mới từ từ ngẩng đầu lên.
Khi nhìn thấy Quý Ức, trong lúc này môi của anh khẽ động như muốn nói cái gì đó. Nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt anh lại khôi phục sự lạnh lùng, trong trẻo thường ngày.
Anh không nói chuyện, bình tĩnh chuyển ánh mắt từ trên người Quý Ức sang Trần Bạch.
Trần Bạch thấy thái độ của anh, lập tức hiểu được ý anh, vội vàng mở miệng nói: “Hạ tổng, tôi còn có chuyện cần xử lý, tôi đi trước!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...