Hai người Trang Thừa và Lâm Diễn luân phiên nhau bưng thức ăn nóng hổi ra, dời lò vi ba ra ngoài nối điện, tiếp tục gia nhiệt cho nước dùng đỏ trong nồi.
Lâm Diễn lúc này chưa vội động thủ cướp thịt, trước cầm ly rượu đế nhỏ lên kính rượu Trang Thừa: “Trước tiên cám ơn anh một tháng nay đã chiếu cố em.”
Sau đó uống một hơi cạn sạch.
Lại giơ lên ly hình trụ rót bia, tiếp tục kính rượu: “Còn phải cám ơn một ngày ba bữa của anh.”
Một hơi cạn sạch.
Ly có chân dài cũng được nâng lên: “Nói tóm lại là cám ơn, phải uống đủ ba ly nha.”
Rượu vang cũng bị một hơi uống sạch luôn.
Trang Thừa cũng chỉ đành uống theo liên tục ba ly.
Đủ màu đỏ trắng vàng đều uống vào bụng, bởi vì trước đó trong bụng không có gì, Lâm Diễn chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đầu choáng mắt hoa.Trang Thừa ngược lại còn tốt chán, dù sao mấy năm nay đủ loại tụ tập đều có tham gia, trai gái thì không cua được, ngược lại tửu lượng thì tăng cao.
Chần mấy miếng thịt bò bỏ vào trong chén Lâm Diễn, lúc này Lâm Diễn đã có chút hơi men trong đầu, tựa hồ như đã uống say.
Lâm Diễn khi đã uống say đặc biệt nháo, không chỉ có tinh lực đoạt đồ ăn với Trang Thừa, còn có thể tán dóc khắp nơi thiên nam địa bắc, mấy chuyện như là khi còn bé tè dầm tè lên chăn của ca ca, ca ca bị đánh một trận cũng kể ra.
Trang Thừa đoán rằng tại chuyện này mà ca ca của Lâm Diễn mới biến thành tính tình cổ quái như vậy.
Kẻ say rượu thật sự không thể khuyên, bởi vì thể nào hắn cũng sẽ đối nghịch với bạn. Trang Thừa hiểu rõ điểm này, cũng dành bất đắc dĩ nháo loạn cùng Lâm Diễn.
Một bữa cơm mà hỗn tạp rượu trắng đỏ vàng, coca, sprite, cam ép đều trút vào bụng, cho dù là tung hoành tụ tập các nơi như Trang Thừa cũng gánh không nổi, càng chớ nói đến Lâm Diễn vừa mới bắt đầu đã trúng chiêu.
Cuối cùng thức ăn trên bàn còn dư lại một đống lớn, hai người thì đều chóng mặt choáng váng.
Trang Thừa duy trì một tia thanh tỉnh cuối cùng đỡ Lâm Diễn đã hoàn toàn say khướt nằm lên trên sa lon, còn mình thì lắc lư lảo đảo đi thu dọn thức ăn còn dư.
Lâm Diễn nằm trên sa lon, chỉ cảm thấy trên người mình nóng muốn chết, bản thân mình sắp nóng chết rồi. Vô ý thức mà bắt đầu kéo kéo quần áo trên người.
Trang Thừa thu dọn đồ đạc xong, vất vả lắm mới thanh tỉnh hơn một chút, lúc này trông thấy bộ dạng Lâm Diễn quần áo xộc xệch, ầm một tiếng, tựa như là toàn bộ rượu cồn đều xông lên đầu.
Muốn vươn tay dìu Lâm Diễn về, Lâm Diễn lại cảm thấy một thứ gì đó mát lạnh đỡ mình, bản thân thì nóng muốn chết, tất nhiên sẽ nỗ lực cọ lên vật mát lạnh, còn chìa tay cởi quần áo Trang Thừa.
Trang Thừa bất đắc dĩ một bên để cho Lâm Diễn tiến hành bạo hành tàn ác vô nhân đạo với quần áo của mình, một bên có chút choáng váng mà kéo Lâm Diễn vào trong phòng ngủ mình.
(Tui! Thiệt! Muốn! Nhảy! Cóc! Qua! Đoạn! Này!)
Trang Thừa không nhớ mình làm thế nào đè Lâm Diễn xuống giường, chỉ cảm thấy mình bị vật gì đó làm vấp một cái, sau đó hai người ngã song song xuống giường.
Dọc đường quần áo của hai người đều bị cởi đi không ít, lúc này cơ hồ là xích lõa dán lên nhau không khỏi khiến hô hấp của Trang Thừa có chút hỗn loạn.
Trang Thừa là một gay! Anh đã sớm thẳng thắn qua điểm này, thế mà giờ này Lâm Diễn còn không biết sống chết ôm Trang Thừa cọ a cọ. Chờ đến lúc đối phương cọ đến tiểu huynh đệ nhà mình, một cọng dây tên là lý trí cuối cùng trong đầu Trang Thừa triệt để đứt bặt, trực tiếp động thủ lưu loát nhanh nhẹn kéo phăng quần Lâm Diễn.
Lâm Diễn trong mơ hồ chỉ cảm thấy hạ thân mình mát lạnh, như vậy lại càng mát mẻ hơn. Tiếp theo chính là tiểu đệ đệ của mình hình như bị thứ gì đó bao bọc lấy, xoa nắn khiến mình thật thoải mái…
Lâm Diễn trần trụi nằm trên giường vô thức rên rỉ, điều này khiến cho Trang Thừa đang hóa thân cầm thú càng tăng nhanh động tác trong tay. Lâm Diễn cảm thấy tiểu đệ đệ của mình được làm càng lúc càng thoải mái, bản thân cũng sắp nhịn không được nữa —-
“Ưm… nhanh một chút…” Lâm Diễn cong người lên, cắn môi.
Trang Thừa nghe thế, đầu ngón tay ác ý xẹt qua mã nhãn của Lâm Diễn, mang đến một trận kích thích, Lâm Diễn căng cứng thân thể, cuối cùng phóng thích ra ngoài.
Lòng bàn tay tiếp lấy bạch trọc Lâm Diễn phóng thích ra, sau khi xác định đầu ngón tay dính đầy thuốc bôi trơn tự nhiên này, ngón tay Trang Thừa cuối cùng đi tới phía sau của Lâm Diễn…
(Lúc! Này! Chẳng! Lẽ! Khỏi! Cần! Trực! Tiếp! Hòa! Hợp! Mà! Thẳng! Đến! Ngày! Hôm! Sau! Luôn! Ta!)
Tác giả: Ngọa Tào Khoái Bát Hạ
Edit: Sài Đao
****
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...