Đoàn Nghị Quân ở trước gương nhìn chằm chằm bản thân mình nửa ngày, ừm... tóc có hơi dài, ngày mai cậu phải đi cắt mới được. Vỗ vỗ mặt mình, hình như da có hơi trắng một chút, không biết đại thần có cảm thấy gương mặt của mình hệt như tiểu bạch kiểm (những chàng trai có gương mặt trắng trẻo, trông có vẻ thư sinh. Nếu hiểu theo nghĩa châm biếm là để chỉ những người được người khác bao dưỡng) hay không đây... Đêm đó Đoàn Nghị Quân lật tung tủ quần áo của mình lên, nhưng lại không biết bản thân nên mặc quần áo như thế nào mới thích hợp nữa, khẽ cắn môi lấy tấm thẻ tín dụng của mình ra, ngày mai trước hết cậu phải đi ra ngoài mua một bộ quần áo mới mới được...
Đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt bạn trên mạng, hơn nữa đây còn là người mà cậu thích, Đoàn Nghị Quân vừa hưng phấn vừa khẩn trương đến mức cả đêm đều không ngủ được.
Trong chốc lát thì hưng phấn, chốc lát sau lại suy sụp, lo lắng có thể nào đối phương sẽ không thích mình hay không, lo lắng có khi nào bản thân sẽ làm ra hành động đáng xấu hổ nào đó khiến cho hình tượng của mình trong lòng anh bị giảm sút, lại lo lắng không biết anh ấy có phải là dạng người chuyên môn đi lừa gạt người khác hay không, nếu cậu cứ như vậy mà chạy đến gặp anh lỡ bị lừa đảo thì làm sao, cứ như thế các suy nghĩ lộn xộn cứ không ngừng xoay chuyển trong đầu cậu. Sau đó... Đoàn Nghị Quân mất ngủ... thế nhưng nói thật thì trong lòng cậu càng nhiều hơn là cảm giác chờ mong và vui vẻ, tuy rằng cậu cũng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao một đại thần như anh ấy lại vô duyên vô cớ đối tốt với mình như vậy, mặc dù sau này bọn họ đã trở thành bạn bè của nhau, thế nhưng Đoàn Nghị Quân cứ luôn cảm thấy quan hệ giữa bọn họ tiến triển quá nhanh, có chút không quá chân thật, đặc biệt là trên internet hư ảo này.
Không có quá nhiều người hiểu rõ về Ma Dực cho lắm, chỉ biết rằng anh là một đại thần rất lợi hại trong game, còn về những vấn đề riêng tư khác, anh che giấu rất tốt. Đoàn Nghị Quân chỉ biết anh là người ở thành phố B, hiện tại cậu mới phát hiện ra mình hoàn toàn không biết gì về những thứ khác cả. Bất quá hôm nay đã được nghe thấy thanh âm của anh... Mỗi lần nhớ tới thanh âm của nam nhân, cả người cậu liền cảm thấy một trận tê dại, mặt cũng trở nên nóng bỏng đến lợi hại.
"Ca..." Đợi đến thời điểm bản thân ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cậu mới phát hiện mình đã không tự chủ được mà gởi tin nhắn sang cho anh. Hơn nữa còn dùng giọng điệu nũng nịu như vậy nữa chứ...
"Sao vậy?" Rất nhanh nam nhân liền trả lời lại, trong ngực Đoàn Nghị Quân là một trận mừng rỡ.
"Không có gì... Anh còn chưa ngủ sao?"
"Vẫn chưa, hiện tại anh đang làm việc."
"Sao lại làm việc đến trễ thế này?!"
"Ừm, em nên ngủ sớm một chút đi. Hẳn là hôm nay đi học đã rất mệt mỏi rồi."
Đoàn Nghị Quân nhìn nhìn tin nhắn của nam nhân, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào, bất quá cậu suy nghĩ một chút không biết là mình có nên hỏi thắc mắc trong lòng với anh hay không, đó chính là... tên của đại thần... Cho đến bây giờ, thậm chí ngay cả tên của đối phương là gì cậu cũng chưa biết nữa...
"Trình Dật."
Thời điểm nhìn thấy hai chữ này, Đoàn Nghị Quân không ngừng nghĩ tên của nam nhân thật là dễ nghe, sau đó cậu ôm điện thoại di động mà thức trắng cả đêm.
Cho đến hôm sau khi cậu rời giường, tổng cộng Đoàn Nghị Quân chỉ ngủ được có 3 tiếng đồng hồ. Mặc dù hôm nay là ngày cuối tuần, nhưng cậu lại không tiếp tục nằm nướng, hơn nữa ngay cả tâm tình nằm nướng cậu cũng chẳng có. May mắn mình thuộc dạng người cho dù có thiếu ngủ thì vành mắt cũng không bị thâm quầng. Lúc này cậu mới có thể yên tâm một chút, sau đó ra khỏi nhà đi mua quần áo.
"Wow, bộ này thực sự rất thích hợp với cậu a." Lúc đi ra khỏi phòng thử đồ, hai mắt người bán hàng lập tức sáng ngời, hưng phấn kêu lên, khiến cho những nhân viên khác trong cửa hàng cũng xông tới.
Việc này khiến cho mặt Đoàn Nghị Quân có chút hồng, cậu mang theo cảm giác không tốt lắm mà nhìn thoáng qua cái gương, có lẽ là do các cô ấy nói có chút khoa trương đi. Bất quá đúng là hôm nay mình đã chọn được một bộ ưng ý nhất. Mái tóc vừa mới cắt rất thích hợp với khuôn mặt của cậu, mang theo khí tức của một thiếu niên thanh khiết, màu sắc chiếc áo sơmi trên người cũng đặc biệt phù hợp, không thể trách chị nhân viên này quá mức nhiệt tình. Hiện tại toàn thân Đoàn Nghị Quân đều tản mát ra một loại khí tức khiến cho người khác muốn thương yêu thiếu niên này. Cảm giác càng thanh khiết thì càng khiến người khác muốn chà đạp mà ha.
Nhìn thử qua giá cả của bộ quần áo mình đang mặc, tuy rằng cảm thấy thật sự có chút cao đến dọa người, thế nhưng cậu khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định mua chúng. Đột nhiên cảm thấy giống như là mình đang chuẩn bị đi xem mắt vậy, cậu đã khiến cho lần gặp mặt này trở nên long trọng như thế, chính cậu cũng tự cảm thấy có chút xấu hổ. May là Trình Dật không biết chuyện này, nếu để anh biết được thì không biết sẽ bị chê cười đến mức nào đây...
Chín giờ tối anh mới đến, Đoàn Nghị Quân về nhà tắm rửa trước một cái, sau đó mới thay quần áo, nói với mẹ rằng đêm nay sẽ đi chơi với bạn nên có thể sẽ về khá trễ, như vậy cậu mới được thả ra khỏi nhà. Bởi vì hôm nay đã khuya lắm rồi, vốn chỉ định đi ăn một bữa cơm cùng với anh mà thôi, thế nhưng cho dù là như vậy, cũng đã đủ khiến cho Đoàn Nghị Quân khẩn trương đến độ lòng bàn tay đều đổ cả mồ hôi rồi đây này. Do nhà hàng cách nhà cậu không quá xa nên Đoàn Nghị Quân liền chậm rãi đi tới, đồng thời cũng có thể ổn định tâm tình của bản thân một chút. Một bên cậu còn đang suy nghĩ, khi gặp được anh rồi thì mình phải nói gì đây, không biết bộ dáng anh ấy ra sao... Bất quá đột nhiên Đoàn Nghị Quân lại nghĩ mặc kệ bộ dáng anh như thế nào đi chăng nữa, cậu đã sớm thích đại thần có tên gọi Ma Dực kia rồi, anh vẫn luôn đối xử với cậu rất ôn nhu, ở trong trò chơi cực kỳ chiếu cố đến mình, dẫn cậu đi luyện cấp đánh quái, cũng bởi vì có anh, mình mới có thể thích chơi game đến như vậy, mặc kệ bề ngoài của anh như thế nào, thực sự thì điều đó cũng không quá quan trọng.
Thời điểm Đoàn Nghị Quân tới nơi đã là 9h30. Trình Dật vừa ra khỏi sân bay trực tiếp đón xe đi tới, anh nghĩ có lẽ là cậu cũng đã tới rồi đi. Thực sự đây không phải là lần đầu tiên anh đến thành phố F, anh vẫn rất quen thuộc với khách sạn ở vùng này, cho nên sau khi nói chuyện cùng với Đoàn Nghị Quân xong, anh cũng đã đặt sẵn chỗ ở nhà hàng rồi.
Quả nhiên vừa đi tới đó, Đoàn Nghị Quân liền thấy khách sạn mà hôm qua anh nói với cậu, kỳ thực tuy rằng vùng này cách nhà mình không xa, thế nhưng cậu lại rất ít đến đây, trên cơ bản ở đây được coi như là khu vực xa hoa, bản thân cậu là một học sinh cũng không có dịp gì để đến đây, lại không ngờ rằng so với bản thân mình thì Ma Dực còn quen thuộc hơn.
Đứng cách nhà hàng khoảng 50m, đột nhiên Đoàn Nghị Quân có suy nghĩ muốn quay trở về, nói thật thì cậu vẫn rất muốn được gặp người kia một lần, nhưng đến thời điểm có thể thật sự gặp mặt cậu lại cảm thấy sợ hãi. Loại tâm tình này khiến cậu không biết nên làm thế nào mới tốt đây.
Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại lại vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...