Suốt nửa tháng sau khi trở về từ đảo Phương Trượng, mỗi một đêm, mỗi một ngày Cửu Tư đều đem thân thể Túc Văn ra thao lộng, không mệt thì không dừng lại.
Túc Văn giống như miếng cam bị y vắt kiệt từng giọt tinh lực, đổ bệnh nằm liệt giường.
Tuy nhiên, kể cả khi Túc Văn bệnh, những lúc không thể kiềm chế thì Cửu Tư vẫn cưỡng ép y làm chuyện đó.
Cửu Tư mở cửa sổ nhìn lên sắc trời về chiều.
Từng đám mây cuồn cuộn xám xịt đè chồng lên nhau khiến cho tâm trạng của Cửu Tư mờ mịt không lối thoát.
Hắn luôn có một dự cảm bất an về tương lai.
Dị Linh Thuật không luyện được, ngày mà thần giới phát giác ra nơi ẩn nấp của hắn và đến bắt hắn chắc hẳn không còn xa.
Đã vậy, tâm ma càng lúc càng hoành hành.
Thuốc của Túc Văn chỉ có thể xua đuổi nó được một thời gian ngắn, trong khi số lần nó xuất hiện nhiều gấp đôi so với trước.
Cửu Tư quay lại nhìn cơ thể Túc Văn đang hôn mê bất tỉnh trên giường.
Những khi hắn không kiểm soát được chính mình, người chịu thương tổn nặng nề nhất chính là Túc Văn.
Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng Túc Văn sẽ chẳng còn mạng nữa.
Cửu Tư đến bên giường sờ vào mặt Túc Văn.
Hắn nhớ lại cái lần ôm chặt xác Túc Văn trong vòng tay, cảm nhận sự buốt lạnh mà da thịt truyền sang.
Lần đó, hắn đau lòng nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác có lỗi với người bạn thân nhất vì không thể bảo vệ y chu toàn.
Giờ đây, nếu phải một lần nữa đối diện cảnh tượng ấy, sợ rằng hắn không còn đủ can đảm như xưa, cũng có khi hắn sẽ vì sự ra đi của Túc Văn mà ra đi theo.
Hóa ra là vậy.
Cửu Tư thở dài.
Hóa ra hắn thích Túc Văn mất rồi.
Không biết từ lúc nào, cũng không biết vì sao lại thích, nhưng khi hắn nhận ra thì đã thích rất sâu đậm.
Hắn nợ y, hơn cả ân huệ cứu giúp lúc hắn khốn cùng nhất, chính là một mối tình, một lời hứa cả đời cả kiếp luôn có nhau.
Đáng tiếc, hắn tự biết hữu tâm vô lực, không cách nào bồi thường món nợ này.
Cửu Tư rời phòng đi tìm Phượng Kỳ.
Phượng Kỳ đang trong giai đoạn trầm mặc khổ sở.
Đơn Chu đã từ bỏ ý định cắt thứ không nên cắt trên người y, vậy nên y không cần trốn chui trốn nhủi nữa mà có thể quay lại sống bám vào Bắc Đẩu Điện.
Thế nhưng y lại không muốn nằm dưới một mỹ nhân mà nhìn sao cũng yếu đuối hơn y.
Sức ép tinh thần quá nặng, buộc y phải đóng cửa tự an ủi mình.
Cửu Tư mở lời: “Phượng Kỳ, lần này ta đến là có chuyện muốn nhờ ngươi.
Chuyện này không liên quan gì đến món nợ năm ấy ta cứu ngươi, những gì cần trả ngươi đều trả hết rồi.
Ngươi có thể chọn làm hay không, đều tuỳ ngươi cả.”
Phượng Kỳ không cần suy nghĩ liền nói: “Tam điện hạ, ngài đừng khách sáo với ta vậy.
Trước đây ta nói rồi không phải sao? Một lần ngài thi ân cho ta, cả đời Phượng Kỳ ta sẽ báo đáp cho đến lúc nào chết mới thôi, tuyệt không hai lời.”
“Ngươi hãy nghe nhờ vả của ta trước rồi hẳn hứa.
Ta muốn ngươi giúp ta chăm sóc Túc Văn bình bình an an cho đến lúc y kết thúc kiếp này.”
Phượng Kỳ khó hiểu.
Sao phải là y giúp Cửu Tư chăm sóc cho Túc Văn? Mọi khi đều là Cửu Tư đích thân chăm sóc, còn chăm sóc rất tốt nữa là đằng khác.
“Tam điện hạ, ngài định đi xa sao?”
“Phải, trong một thời gian ngắn sẽ không thể quay về, nhưng ta cam đoan nhất định rồi sẽ về.”
“Vậy được.
Ta hứa với ngài.
Ngài hãy tin tưởng giao việc này cho ta.” Phượng Kỳ vỗ ngực tự tin nói.
“Đa tạ ngươi.
Ta sẽ không quên ân tình này.”
“Tam điện hạ, xem ngài nói kìa.
Người nợ ngài là ta mới phải.”
Phượng Kỳ nhìn biểu hiện kỳ lạ của Cửu Tư, thật ra y rất muốn hỏi hắn đi đâu mà ngay cả Túc Văn cũng không dẫn theo? Tuy nhiên, y có cảm tưởng dù hỏi thì Cửu Tư cũng không nói.
Đêm Nguyên Tiêu đến.
Cửu Tư dẫn Túc Văn ra ngoài dạo, còn mua cho y một xâu kẹo hồ lô và một cây đèn lồng cầm chơi.
Túc Văn vừa ăn kẹo hồ lô vừa dõi mắt theo Cửu Tư.
Khi Cửu Tư không cười, quả thật là một khuôn mặt lạnh lùng dọa chết khiếp người khác.
“Ăn ngon không?” Cửu Tư hơi cúi đầu hỏi y.
Túc Văn gật gật: “Cũng không tệ.”
Cửu Tư chỉ vào khóe miệng hắn để nhắc nhở vệt đường dính trên môi Túc Văn.
Túc Văn ngơ ngác không hiểu.
Cửu Tư vén tay áo rộng, tự tay giúp y gạt đi.
“Ăn cẩn thận một chút.”
Trái tim Túc Văn đập thình thịch, thình thịch.
Hành động này còn ngọt ngào hơn cả kẹo hồ lô y đang ăn.
“Cửu Tư, sao lại dẫn ta đi chơi Nguyên Tiêu?” Túc Văn hiếu kỳ hỏi.
Cửu Tư hỏi lại: “Không thể dẫn ngươi đi chơi sao? Hay là ngươi lại thích vận động riêng tư hơn?”
Túc Văn đỏ mặt: “Ý ta không phải vậy.
Ngươi trước nay đâu có thích mấy chỗ đông người.
Ngươi luôn càu nhàu là ồn ào, cũng ghét cả va chạm này nọ.”
Cửu Tư nghẹn lời.
Yết hầu của hắn giật nhẹ.
Ừ thì hắn không thích, nhưng mà ngẫm lại từ trước tới giờ, hắn chưa từng để lại cho Túc Văn kỷ niệm đẹp đẽ nào.
Từ lúc Túc Văn hồi sinh, hắn bị tâm ma chế ngự, luôn làm ra những chuyện thương thiên hại lý với Túc Văn.
Hắn sợ sau này đi rồi, Túc Văn không có gì để hoài niệm về hắn, hoặc là mỗi lần hoài niệm về hắn, sẽ chỉ nhớ hắn đã từng tổn hại y thế nào, vậy thì cũng rất đau lòng.
“Dẫn ngươi đi chơi mà ngươi còn nhiều lời, thật muốn đưa ngươi về lại giường cho rồi.” Cửu Tư cao ngạo nói.
Túc Văn không phục mỉm cười, đưa tay lên gõ vào đầu hắn: “Hai ta là bằng hữu nhiều năm ngang vai ngang vế mà ngươi vẫn chứng nào tật nấy, nói chuyện với ta cứ luôn dùng giọng điệu kẻ cả bề trên đó.
Đáng ghét thật! Ngươi thậm chí còn sinh sau ta vài ngàn năm.”
“Vậy là ngươi rất tự hào vì ngươi già hơn ta?”
Túc Văn lớ ngớ với câu hỏi này.
Cửu Tư đúng là luôn biết cách làm khó người khác.
Túc Văn nhét cây kẹo hồ lô còn dang dở vào miệng Cửu Tư: “Ngươi đừng nên nói gì cả.
Cứ đi mà làm phong cảnh cho người ta ngắm là được rồi.”
Cửu Tư lấy cây kẹo ra, phát giác có trái hồ lô Túc Văn mới cắn được phân nửa.
Hắn cười nhẹ: “Ngươi là đang khen ta rất đẹp.”
Túc Văn cứng họng, sao cái gì Cửu Tư cũng bắt bẻ được? Cửu Tư ném cây kẹo hồ lô lại cho y: “Đừng có ăn rồi tùy tiện nhét vào miệng người khác.
Nước bọt của ngươi dính đầy trên trái hồ lô kìa.”
Túc Văn cười rộ ăn tiếp cây kẹo, bất ngờ để rớt một trái hồ lô ra khỏi miệng.
Phía trước họ, đi ở hướng song song ngược lại, có một thiếu niên nhìn rất giống với kẻ phàm nhân mà Cửu Tư từng yêu, dù không được chín, mười thì cũng phải gần đến bảy, tám phần giống.
Túc Văn nhói lòng đứng khựng lại.
“Sao vậy?” Cửu Tư nhìn sang hỏi.
Người thiếu niên đi lướt qua Cửu Tư, chỉ cách tầm một cánh tay là có thể chạm vào người nhau.
“Ngươi không thấy gì sao?” Túc Văn bủn rủn cầm cây kẹo hỏi.
“Ta cần phải thấy gì? Chỉ là người giống người.
Cho dù có là hắn…” Cửu Tư chần chừ không nói nữa.
“Cho dù vậy thì sao?” Túc Văn buột miệng.
Y tò mò muốn biết nửa vế sau nhưng nhất thời lại nghĩ không biết thì hơn.
Nếu như Cửu Tư lại vui vui vẻ vẻ tỏ bày về tình yêu mới với y như trước đây, chắc là y không giỏi kìm nén cùng một loại cảm xúc cay đắng bẽ bàng đến lần thứ hai.
“Cho dù thực là hắn, cũng chỉ còn là người xa lạ với ta.” Hắn chần chừ là bởi vì trong tâm vốn biết rõ, thiếu niên kia không thể nào là phàm nhân hắn từng yêu.
Chính tay hắn đã giết y, thậm chí thảm sát cả gia đình y không chừa lại một ai.
Nếu như Túc Văn biết hắn tàn bạo khát máu như thế, không biết sẽ nghĩ gì?
Cửu Tư vừa liên tưởng đến máu thì con ngươi bỗng dưng đỏ rực lên.
Hắn bấu vào cổ tay dùng cơn đau để thức tỉnh lý trí.
Túc Văn ngó ra phía xa xa: “Hình như bắt đầu thả đèn nước rồi.
Chúng ta lại xem đi.”
Túc Văn kéo tay áo Cửu Tư.
Cửu Tư nhắm mắt rồi mở mắt định thần, giựt lại tay áo, đổi sang trực tiếp nắm lấy tay y: “Được, đi xem thử.”
Cửu Tư và Túc Văn đi chơi đến khuya mới về lại Bắc Đẩu Điện.
Hắn đưa Túc Văn trở về phòng y.
“Đêm nay…” Túc Văn ngượng ngập hỏi.
Mọi đêm đều là y ngủ tại phòng của Cửu Tư, sao đêm nay hắn lại thả y về phòng riêng?
“Muốn đến phòng ta sao?” Cửu Tư trêu ghẹo.
Túc Văn nhìn sâu vào mắt Cửu Tư, không ngại thừa nhận: “Ta muốn ngủ cạnh ngươi.
Không làm gì cả.
Chỉ cần tay nắm tay, cùng ngủ một giấc yên bình cho đến sáng, giống như…”
“Giống như?” Cửu Tư cao giọng hỏi.
“Ba ngàn thế giới quạ giết tận, Cùng quân say giấc đến bình minh.” (*)
Cửu Tư hôn lên trán Túc Văn.
Hai câu thơ này quả thật rất ý nghĩa.
Ước gì hắn và Túc Văn không bao giờ tỉnh lại khỏi giấc mơ tươi đẹp hiện tại.
Hắn cầm tay y: “Vậy cùng về phòng thôi.”
Cửu Tư cho thêm trầm hương vào khay.
Túc Văn lặng lẽ nhìn hắn rồi vươn tay buông màn giường xuống.
Cửu Tư cởi áo khoác ngoài, tiến đến giường nằm cạnh y.
Bàn tay nắm lấy bàn tay.
Túc Văn ôn nhu ngả đầu vào vai Cửu Tư, cười nói: “Thế này thật tốt!”
“Ngươi thật dễ thỏa mãn.”
“Là bởi vì đã nhiều lần đánh mất, vì vậy chút nhỏ nhoi này cũng đủ làm ta ấm lòng rồi, cầu mong sẽ không đánh mất nữa.”
Túc Văn cứ thế mà ngủ say cạnh vai Cửu Tư.
Cửu Tư chua xót nhìn lên trần nhà, nước mắt chảy ra.
Tất cả đều là lỗi của hắn.
Là do hắn không biết quý trọng người ở cạnh, thế nên thương thiên mới trừng phạt hắn.
Đến lúc hắn nhận ra bản thân có bao nhiêu muốn yêu thương người này, bảo vệ người này thì đã quá muộn màng rồi.
Nếu ngày xưa hắn không động tình với kẻ phàm nhân kia, thì biết đâu bây giờ hắn vẫn là tam điện hạ của hắn, Túc Văn vẫn là vị thần quân chăm sóc hoa cỏ ở Thanh Lương cung, và bọn họ vẫn là thâm giao, thỉnh thoảng thường đến thăm hỏi nhau, nhàn tản bàn luận chuyện phiếm.
Tuy nhiên, nếu ngày xưa hắn không động tình với kẻ phàm nhân kia, thì bây giờ làm sao biết Túc Văn lại thích hắn, làm sao biết bản thân hắn đối với Túc Văn cũng không đơn giản là thâm giao mà thôi? Quá khứ không thể thay đổi, càng không nên bị thay đổi.
Hắn thích bản thân của hiện tại, dù bất lực nhưng chí ít vẫn biết được Túc Văn thuộc về hắn, hắn cũng thuộc về y.
(*) Nguyên tác: “Tam thiên thế giới nha sát tẫn, dữ quân cộng tẩm đáo thiên minh,” của thi nhân Cao Sam Tấn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...