Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Cháu giống cậu, Lưu Hòa vừa đăng cơ không được mấy ngày, tên cháu ngu xuẩn đã bị ông cậu ngu si mê hoặc, tìm đường chết giết hại phiên vương, kết quả lại bị bốn phiên vương và cả Lưu Diệu gi3t ch3t.
Hoàng tử thứ hai Lưu Thông người cũng như tên, là một kẻ thông minh, ông ta biết rằng thật ra mình đang mưu hại anh em để soán ngôi, thế nên vì muốn tẩy trắng cho bản thân mình, ông ta tỏ vẻ vô tội, thật ra chẳng có chút hứng thú nào với ngôi vị Hoàng đế, tất cả đều do anh cả và ông cậu Hô Diên Du ép buộc, sau đó đùn đẩy cho em tư Lưu Nghệ đăng cơ làm Hoàng đế.
Lưu Thông nói: “Tứ đệ, đệ là vị hoàng tử dòng chính duy nhất trong các huynh đệ chúng ta, dựa theo quy tắc thừa kế của nước Hán, có đích lập đích, không đích mới lập trưởng, ta chỉ tru sát tên gian thần Hô Diên Du có ý đồ ly gián cốt nhục hoàng thất, chứ không có ý soán vị, đệ vẫn nên tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế này đi.”
Mẹ của Lưu Nghệ là Hoàng hậu duy nhất của Lưu Uyên, hắn chính là hoàng tử dòng chính, đồng thời cũng là người nhỏ tuổi nhất.
Trong bốn phiên vương, Lưu Thông có thực lực mạnh nhất, nắm giữ một trăm nghìn tinh binh, lúc này vết máu trên thanh đao gi3t ch3t Hoàng đế Lưu Hòa còn chưa khô, Lưu Nghệ nào dám tiếp nhận?
Lưu Nghệ vội vàng từ chối: “Đệ đệ tài hèn ít học, đức hạnh không xứng, để thực hiện di nguyện tranh giành Trung Nguyên, nhất thống thiên hạ của của tiên đế, nhị ca vẫn nên làm Hoàng đế, dẫn dắt đám đệ đệ chúng đệ xuôi nam chinh chiến.”
Lưu Thông bày tỏ ý tứ, chỉ chờ Lưu Nghệ tự mình rời khỏi cuộc cạnh tranh này, em trai biết điều như vậy, Lưu Thông cũng không khách khí nữa, đăng cơ xưng đế, chuyện đầu tiên ông ta làm sau khi đăng cơ, chính là sắc phong Lưu Nghệ làm Hoàng thái đệ.
Lưu Thông ham mê sắc đẹp, con chính thất và thiếp thất một đống lớn, không thiếu con trai làm Thái tử.
Lúc ấy, vì muốn đoàn kết với các em, thể hiện phẩm hạnh cao thượng của mình như một vị Hoàng đế ở trước mặt quần thần, ông ta đã bỏ qua đám con trai ruột thịt, không phong bọn họ làm Thái tử mà phong người em trai dòng chính duy nhất làm Hoàng thái đệ.
Ta, Lưu Thông, giết anh, giết cậu, xé bỏ di chúc của tiên đế, nhưng, ta là người tốt.
Anh em Lưu Hoan Nhạc và Lưu Duyên Niên nhìn thấy Lưu Thông hiểu được quy tắc trò chơi, có thể khống chế duc V0ng cá nhân, biết xem xét thời thế, phán đoán tình hình, nhìn ra được Lưu Thông chính là đế vương đáng giá phò tá, nên cũng không để bụng chuyện di chúc của Lưu Uyên, bắt đầu một lòng một dạ ca công tụng đức, củng cố địa vị của Lưu Thông.
Lưu Diệu thuận theo số đông, ông ta biết Lưu Thông cũng chẳng phải thứ gì tốt lành —— người tốt sẽ không đảm đương nổi ngôi vị Hoàng đế, nhưng ít nhất Lưu Thông cũng có ưu điểm là bao dung với người khác.
Trong thời loạn thế, còn có điều kiện gì tốt hơn sống sót—— chết rồi sẽ không còn được gặp lại nữ thần trong lòng nữa.
Vì thế, Lưu Diệu cũng tuyên bố thề sống chết nguyện trung thành với anh hai, Lưu Thông vung tay, phong em trai làm Kiến Uy tướng quân, thống lĩnh đại quân.
Trong trận gió tanh mưa máu, nội bộ đấu đá lẫn nhau, nhà Hán nghênh đón một thời đại mới.
Tuy nhiên, cuộc nội chiến ở Hán quốc đã phân ra thắng bại, nhưng nội chiến ở Đại Tấn vẫn còn tiếp tục.
Nói đến Lạc Dương, nhân lúc Hoàng đế Lưu Uyên của Hán quốc băng hà, hoàng thất vội vàng đấu đá, tạm thời không có thời gian bận tâm đến Đại Tấn, Lạc Dương trải qua năm mới vô cùng thoải mái.
Tuy nhiên, sự chia rẽ nội bộ giống như mạch nước ngầm chảy xuôi dưới mặt nước bị đóng băng ngàn dặm, sóng gió mãnh liệt, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, một vùng rộng lớn trắng xóa.
Chiến thắng vĩ đại của Cẩu Si vào cuối năm, không thể nghi ngờ đã tiêm một liều thuốc trợ tim cho Đại Tấn đang suy sụp.
Đông Hải vương kết nghĩa anh em, phong thưởng công tước cho hắn, Cẩu Si vui vẻ mãn nguyện.
Thế nhưng, hắn đã phạm phải một sai lầm trí mạng —— Hắn vừa trở về nhà sau bữa tiệc chúc mừng của Đông Hải vương, sau lưng đã tiến cung yết kiến Vĩnh Gia Đế.
Tình ngay lý gian, hành động này như đánh vào mặt Đông Hải vương, làm gì có ai không biết Đông Hải vương và Vĩnh Gia Đế có mâu thuẫn với nhau?
Hoàng thượng triệu kiến, thật ra có thể không đi, dù sao Vĩnh Gia Đế cũng chỉ là Hoàng đế bù nhìn, nếu hắn không đi Hoàng đế cũng không làm gì được.
Thực ra, khi Vĩnh Gia Đế phái người đi triệu kiến Cẩu Si, chỉ là có bệnh thì vái tứ phương, ôm tâm thái thử một lần, ngộ nhỡ thành công thì sao.
Rõ ràng Cẩu Si có thể không đi, tùy tiện tìm cớ, ví dụ như giả say.
Nhưng Cẩu Si uống nhiều rượu, bất cẩn, cảm thấy Đông Hải vương trở thành anh trai của mình, cũng sẽ tín nhiệm mình như anh em ruột thịt, hắn chỉ tiến cung gặp mặt Hoàng đế mà thôi, Đông Hải vương sẽ không hiểu lầm hắn và Hoàng đế mưu tính chuyện gì không thể nói.
Tựa như thời Tam Quốc, bộ ba Lưu Bị Quan Vũ Trương Phi kết nghĩa anh em tại vườn đào, phó thác sinh tử cho nhau, Quan Vũ và Mi phu nhân của Lưu Bị bị Tào Tháo bắt làm tù binh, hai người trai đơn gái chiếc, Quan Vũ đứng ngoài cửa cầm đuốc soi đọc “ Xuân Thu”, đưa Mi phu nhân đến bên người Lưu Bị, tai tiếng bay đầy trời, nhưng Lưu Bị vẫn tin tưởng Quan Vũ không chút nghi ngờ.
Cẩu Si cảm thấy, tình nghĩa anh em giữa hắn và Đông Hải vương, không thua gì ba anh em Lưu Quan Trương.
Vậy nên, Cẩu Si thật sự tiến cung yết kiến Hoàng đế.
Vĩnh Gia Đế mừng như điên, có thể thấy rằng con người nên có ước mơ, ngộ nhỡ có thể thành công.
Vĩnh Gia đế ban thưởng hậu hĩnh cho Cẩu Si, tổ chức tiệc chúc mừng tại hoàng cung, múa bát quan trai (*), diễn tấu nhã nhạc cung đình, ra sức khen ngợi, thổi phồng Cẩu Si lên tận mây xanh, nói hắn là đại tướng xưa nay chưa từng có, Hàn Tín Bạch Khởi gì đó đều không thể bằng hắn.
(*):八佾之舞 một trong những loại hình ca múa nhạc cung đình xưa, đội múa được chia thành 8 hàng, mỗi hàng 8 người, tổng cộng 64 người.
Cẩu Si xuất thân bình dân, không có kiến thức, cung đình tráng lệ, nhân gian phú quý, vị Hoàng đế trẻ mới chỉ hai mươi tư tuổi tuấn tú nho nhã, khí phách hăng hái, trong tiệc rượu nói dõng dạc hùng hồn muốn san bằng Hung Nô, trả ta núi sông, đốt lên ngon lửa nhiệt huyết của Cẩu Si.
Cẩu Si cảm thấy tiểu Hoàng đế này cũng không tồi, không phải kẻ tiểu nhân vô lễ thiển cận, mưu mô thủ đoạn, không làm nên trò trống gì như người bên cạnh Đông Hải vương nói.
Vĩnh Gia Đế rót hết chén này đến chén khác, chuốc say Cẩu Si, ngất xỉu tại chỗ.
Vĩnh Gia đế sai người đỡ Cẩu Si lên ghế rồng của mình: “Đông Bình Quận Công đổ máu vì nước, tối nay trẫm ban thưởng cho hắn được ngủ long sàng, cùng ngủ cùng thức với trẫm.”
Để mượn sức Cẩu Si, Vĩnh Gia Đế dùng bất cứ giá nào, lợi dụng men say, bò lên long sàng ngủ cùng giường với Cẩu Si, khiến gạo nấu thành cơm.
Cẩu Si ngủ lại hoàng cung, hơn nữa còn ngủ trên long sàng của Hoàng đế, Lương Hoàng hậu chỉ mong có thể thông báo cho toàn thiên hạ biết chuyện này, tất nhiên Đông Hải vương cũng nghe nói.
Đông Hải vương tức giận, Cẩu Si à Cẩu Si, ngươi quả đúng là con chó, rõ ràng ngươi biết mâu thuẫn giữa ta và Vĩnh Gia Đế, vì sao còn đồng ý tiến cung, hơn nữa lại bò lên long sàng?
Phụ tá của Đông Hải vương nảy sinh lòng nghi ngờ về sự trung thành của Cẩu Si, nói: “Tối hôm qua vương gia nói muốn phong hắn làm Thứ sử Duyện Châu, hiện giờ chỉ sợ không ổn, Duyện Châu là trung tâm quân sự, là cửa ngõ của đất nước.”
Đông Hải vương nói: “Tối hôm qua đã đưa ra lời hứa hẹn, không thể đổi ý.”
Phụ tá nói: “Thanh Châu cách Duyện Châu không xa, cũng là một địa phương không tồi, nếu phong hắn làm Thứ sử Thanh Châu thì sao?”
Thật ra Cẩu Si ngủ lại hoàng cung một đêm, Đông Hải vương vẫn chưa tới mức lập tức hoài nghi lòng trung thành của hắn, dù sao cũng là ái tướng được mình đề bạt từ bình dân đi lên.
Tuy nhiên, loại hành vi không có ánh mắt này của Cẩu Si, khiến Đông Hải vương rất bực bội, ông ta quyết định phải nghiêm túc nhắc nhở, để Cẩu Si biết được, ai mới là thực sự khống chế đất nước, sau này không nên tái phạm loại sai lầm cấp thấp này nữa.
Ngày hôm sau Cẩu Si tỉnh lại, phát hiện trên rèm trướng thêu rồng bay lên trời, hắn bị doạ tỉnh tức thì, té ngã lộn nhào từ long sàng xuống đất, tạ tội với Vĩnh Gia Đế.
Vĩnh Gia Đế tự mình đỡ Cẩu Si dậy: “Trẫm và ái khanh trò chuyện rất vui vẻ, khanh nào có tội gì.”
Xong việc, Cẩu Si trở về nhà, thư nhậm chức của Đông Hải vương cũng đến, phong hắn làm Thứ sử Thanh Châu.
Rõ ràng là Thứ sử Duyện Châu, vì sao lại biến thành Thanh Châu?
Cẩu Si nhìn thư nhậm chức, cảm thấy buồn cười, tối hôm qua vừa kết nghĩa làm anh em khác họ, luôn mồm gọi hắn là em trai, trên thực tế vẫn chỉ coi hắn là một con chó mà thôi.
Ta coi ngươi như anh em, ngươi lại chỉ coi ta là con chó có thể tùy tiện quát mắng.
Quan Vũ chỉ có một Quan Vũ, Lưu Bị cũng chỉ có một, rất ít người có thể phó thác vợ cho anh em khác họ, nếu không đến nay người ta đã không còn ca tụng tình cảm kết nghĩa của ba người Lưu Quan Trương tại vườn đào nữa.
Cẩu Si nản lòng thoái chí, trung thành, anh em cái gì, tất cả đều là giả, dựa vào đâu mà ta phải làm con chó cho ngươi? Với địa vị và danh tiếng hiện tại của ta, rõ ràng ta có thể trở thành người nắm trong tay quyền lực giống như ngươi.
Làm thế nào để cùng ngồi cùng ăn với Đông Hải vương? Chỉ có lợi dụng tên Hoàng đế bù nhìn kia.
Trong lòng Cẩu Si hiểu rõ, việc hắn ngủ lại tẩm cung của Hoàng đế, chính là cố ý mượn sức, tạo nên mối quan hệ thân mật giữa hai người, một loại biểu hiện giả dối rất khó nói rõ, nhưng cũng không phải thật lòng coi trọng hắn, vẫn chỉ muốn lợi dụng hắn mà thôi.
Hoàng đế lợi dụng ta, ta cũng lợi dụng Hoàng đế, mọi người đều theo đuổi thứ mình cần, hướng tới mục tiêu chung.
Đợi ta dùng chiêu bài cứu giá lật đổ Đông Hải vương, nắm đại quân trong tay, nắm đấm của ai cứng hơn người đó chính là chúa tể của Đại Tấn, tới lúc đó đừng nói đến Duyện Châu, ngay cả hoàng cung, ta cũng muốn có thể ra vào tùy ý.
Cẩu Si hạ quyết tâm, tỏ vẻ không sao cả, cảm tạ đồng thời cũng chào từ biệt Đông Hải vương, không lưu luyến vinh hoa phú quý tại kinh thành, đến Thanh Châu nhậm chức ngay —— Chỉ có đi nơi khác, hắn mới có thể lớn mật nuôi dưỡng thế lực của riêng mình.
Chỉ trong một đêm, cuộc đời của Cẩu Si bị thay đổi, vận mệnh của Đại Tấn cũng thoáng chốc uốn cong, cuối cùng vẫn chịu ảnh hưởng từ cuộc nội chiến truyền thống của Tư Mã gia, chạy theo quỹ đạo ban đầu.
Đại Tấn, từ đó đã mất đi cơ hội cuối cùng để thay đổi vận mệnh đất nước.
Mà Cẩu Si, đúng như lời ca tụng của mọi người, hướng tới vận mệnh một đi không trở lại của Hàn Tín và Bạch Khởi.
Tuy nhiên, bá tánh thành Lạc Dương cũng không biết những chuyện này, bọn họ còn tưởng rằng Đại Tấn có vị cứu tinh Cẩu Si, mọi chuyện sẽ từ từ
Vào ngày mười lăm tháng Giêng, Tết Nguyên Tiêu, thành Lạc Dương vẫn đắm chìm trong những cuộc vui thâu đêm như trước.
Vĩnh Gia Đế và Lương Hoàng hậu thắp sáng ngọn đèn đầu tiên của lễ hội đèn lồng trên Lăng Vân lâu, trong phút chốc, toàn bộ hai trăm hai mươi phố phường thành Lạc Dương đều sáng rực.
Lạc Dương đẹp đến mức, tất cả anh hùng trong thiên hạ đều theo đuổi.
Thanh Hà dẫn theo Tuân Hoán, đến cuộc hẹn dưới ngọn đèn của Vương Duyệt.
Cánh tay Vương Duyệt còn chưa lành hẳn, tay trái treo trước ngực, người đẹp như ngọc, ngắm nhìn người đẹp dưới ánh đèn, đúng là cảnh đẹp ý vui, nai con trong lòng Thanh Hà chạy loạn.
Sao Vương Duyệt có thể đẹp đến thế, người đẹp như vậy lại thích ta, đồng thời cũng thuộc về ta.
Quả thực ta quá may mắn.
Thanh Hà ngây người nhìn Vương Duyệt, Vương Duyệt nhìn Thanh Hà dính Tuân Hoán như hình với bóng, nụ cười có chút miễn cưỡng: Vì sao lại dẫn theo chiếc đèn lồng lớn này? Khiến hắn có muốn làm chút chuyện phi lễ chớ nhìn cũng không thể.
“Hoán Nương cũng tới ư?” Vương Duyệt nói.
Hắn cảm thấy chắc hẳn Tuân Hoán có thể nghe cảm giác không vui trong lời nói của hắn, sau đó thức thời tránh mặt.
“Ừm, Thanh Hà muốn ta đi cùng.” Tuân Hoán thuận tay mua hai gói hạt dưa từ người bán hàng rong ở đầu đường: “Hai người không cần để ý đến ta, nên nói gì cứ nói, hãy coi như ta không tồn tại.
Trên đường có rất nhiều trộm, ai cũng muốn kiếm tiền, cướp giật rất nhanh.
Thanh Hà chỉ có công phu mèo ba chân, cánh tay của huynh lại bị thương, đêm nay, nhiệm vụ của ta là bảo vệ sự an toàn cho hai người.”
Vương Duyệt: Cảm ơn lòng tốt của ngươi.
Thanh Hà thầm nghĩ, Hoán Nương nhất định phải tới, ngộ nhỡ huynh muốn hôn ta, ta đương nhiên rất vui vẻ, với một chút tự chủ này của ta, có lẽ sẽ không từ chối huynh, nhưng nếu hôn môi có thể sẽ mang thai giống chị gái, hậu quả không dám tưởng tượng, đợi hai năm sau chúng ta thành thân, huynh có thể tùy ý hôn, còn hiện tại thì không được.
Thanh Hà lấy một gói hạt dưa từ chỗ Tuân Hoán, tách nhân đưa vào miệng Vương Duyệt: “Tay huynh không tiện, cứ để ta.”
Khi đút hạt dưa, Vương Duyệt cố ý hơi quay mặt đi, như vậy ngón tay Thanh Hà sẽ lướt qua bờ môi hắn, lòng bàn tay nàng vừa thơm vừa mềm, Vương Duyệt nhân cơ hội khẽ mím môi “vô tình” hôn lên ngón tay nàng.
Thanh Hà cảm thấy ngón tay vừa bị hôn qua, hết tê lại ngứa, thiếu chút nữa không cầm được nhân hạt dưa, rơi xuống đất, tay Vương Duyệt bị thương, nhưng miệng thì không, hắn hạ thấp cằm, dùng miệng tiếp hạt dưa.
Tuân Hoán nhìn từ phía sau, chậc chậc tiếng.
Vương Duyệt nghiêm túc nói: “Một hạt cơm cũng là lương thực, có được không dễ, cần phải trân trọng.”
Tuân Hoán xem thế là đủ rồi: Vương Duyệt ơi Vương Duyệt, huynh đúng là không biết xấu hổ! Hay cho một tên đạo đức giả!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...