Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Tại sao Dĩnh Xuyên Tuân thị lại thay đổi chủ ý, nghe theo chủ ý của một đứa con gái mới mười ba tuổi?
Vẫn là câu nói kia, chỉ khi đao chém lên người mình, mới có thể cảm thấy đau.
Vốn dĩ Tuân thị đã rời đi gần hết rồi, nhưng trước khi đi bà nội của Tuân Hoán lại đổ bệnh nặng, không chịu nổi đường xá xóc nảy, tạm thời ở lại Lạc Dương dưỡng bệnh, đợi thân thể khỏe hơn chút sẽ khởi hành.
Kết quả bệnh dưỡng xong, đón mẹ già ra khỏi thành, trên đường gặp phải thảm họa chiến tranh, binh lính của Hoàng thái đệ điên cuồng đuổi giết đào binh trong đội “Ngự giá thân chinh”, khiến đoàn xe của Tuân gia bị phân tán.
Vốn dĩ sĩ tộc luôn hành động dựa trên quy tắc “mỗi người tự quét tuyết trước cửa nhà mình, không quan tâm đến sương giá trên ngói nhà người khác”, hai bên không ai giúp ai, đợi Tư Mã gia giải quyết chiến tranh nội bộ.
Ngay cả Hoàng thái đệ cũng không dám động đến những gia tộc lớn này, thế nhưng mấy tên cầm đầu đám binh lính, thuộc hạ của ông ta lại không quan tâm nhiều đến vậy.
Sau khi đoàn xe của Tuân gia bị phân tán, có một chiếc xe bị lật, hòm xiểng bên trong bị đập xuống văng ra ngoài, tất cả đều là vàng bạc châu báu, hương liệu quý giá, vật liệu may mặc,v.v…, lấy mỗi một thứ cũng đủ chi tiêu cả đời.
Tiền tài động lòng người, binh lính không màng đến việc đuổi giết quân cứu giá, biến thành đám cướp bóc còn hung tàn hơn cả thổ phỉ, cướp sạch đoàn xe Tuân gia, còn ỷ vào người đông thế mạnh, gi3t ch3t tư binh của Tuân gia.
Khi Tuân Hoán dẫn theo tư binh đến tiếp ứng bà nội, trang sức châu ngọc trên đầu bà cụ, thậm chí là áo ngoài cũng bị cởi ra và cướp mất, ngay khi bọn chúng đang định giết người diệt khẩu, một mũi tên của Tuân Hoán bay tới, cắm xuyên qua người quân sĩ.
Tuân Hoán bắn tên liên hồi, quân lính thấy người tới quá tàn nhẫn, tài vật cũng bị cướp đoạt gần hết rồi, bọn chúng sôi nổi đào tẩu.
Vì muốn cứu bà nội nên Tuân Hoán không đuổi theo, nhưng bà nội bị dọa sợ tái phát bệnh cũ, tắt thở ngay trong ngày hôm đó.
Trước khi chết, bà muốn cháu gái đưa thi thể của mình về Lạc Dương, lá rụng về cội, bà không muốn chết ở bên ngoài.
Bà cụ sinh ra và lớn lên ở Lạc Dương, nơi đó chính là gốc rễ của bà, bà cảm thấy tai bay vạ gió lần này là do mình rời khỏi gốc rễ, trước kia Lạc Dương cũng có vài lần xảy ra đại loạn, không phải bà vẫn sống tốt đấy sao? Vừa ra khỏi thành đã gặp thảm họa chiến tranh.
Cho nên trước khi chết, bà kiên trì muốn quay về nhà, như vậy linh hồn mới có thể được an giấc ngàn thu.
Cha của Tuân Hoán là Tuân Tung vừa nghe tin mẹ đã mất, lập tức hối hận không thôi.
Tuân gia chưa bao giờ tham dự vào cuộc tranh đấu nội bộ của hoàng thất, vì sao mẹ già vẫn không thoát khỏi cái chết?
Tuân Hoán khuyên cha: “Thời thế loạn lạc, sợ rằng chúng ta không thể chỉ bo bo giữ mình.
Hiện giờ Hoàng đế không rõ tung tích, Hoàng hậu bị phế bỏ nhốt ở thành Kim Dung, thành Lạc Dương không có người lãnh đạo, hỗn loạn không ra dáng vẻ gì, mỗi người đều cảm thấy bất an, ngay cả con phố Đồng Lạc ban ngày cũng u ám trầm buồn, không có cửa hàng mở cửa.
Chúng ta đưa linh cữu của bà nội về Lạc Dương, chỉ sợ sẽ bị cướp giữa đường, chi bằng xông vào thành Kim Dung, cứu Hoàng hậu ra, có ý chỉ của Hoàng hậu, may ra thành Lạc Dương mới có thể được cứu.”
Phần lớn các sĩ tộc đều đã di cư, nhưng trong nhà vẫn còn vài người ở lại thành Lạc Dương, để xem xét tình hình.
Để thực hiện di nguyện của mẹ, Tuân Tung đồng ý với đề nghị của con gái, liên thủ với đám người Lưu Côn Si Giám đánh vào thành Kim Dung, cứu Dương Hiến Dung ra ngoài, khôi phục chức vị Hoàng hậu.
Sau khi Dương Hoàng hậu được phục chức, tiếp nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, ban hành ngay một vài sắc lệnh, tuyên bố thành Lạc Dương tiến vào trạng thái khẩn cấp, chiêu mộ dân binh phụ trách tuần tra, quản lý trật tự tại hai trăm hai mươi phố ở Lạc Dương, lệnh cấm đi lại vào ban đêm sẽ được áp dụng ngay khi trời tối.
Nếu có kẻ vào nhà cướp của, đục nước béo cò, tất cả sẽ bị tống vào ngục đánh trượng, kẻ giết người phải đền mạng, trừng phạt nghiêm khắc trong thời thế hỗn loạn.
Bên ngoài, các phiên vương đang đấu đá lẫn nhau để tìm kiếm tung tích của Hoàng đế, thậm chí chỉ vì một manh mối mà phát động tấn công đối phương, bọn họ không rảnh bận tâm đến vị Dương Hoàng hậu mới phục chức ở thành Lạc Dương.
Nhóm phiên vương đều hiểu rõ, khống chế Hoàng hậu cũng vô dụng, chỉ có khống chế được Hoàng đế mới có thể giữ được huyết mạch.
Cứ như thế, thành Lạc Dương đã có được một khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi.
Trong hoàng cung, Dương Hiến Dung cũng đang nôn nóng chờ đợi tin tức của chồng.
Lúc này, thành Lạc Dương đã trở thành một hòn đảo biệt lập, tạm thời chiêu mộ dân binh, miễn cưỡng duy trì trật tự tại Lạc Dương, căn bản không có cách nào đột phá các tầng phòng thủ, xông lên tuyến đầu trận địa tìm kiếm Hoàng đế.
Dù nóng lòng cũng chỉ có thể bị động chờ đợi tin tức, Dương Hiến Dung hiểu được nhiệm vụ trước mắt của mình là ổn định Lạc Dương, bà không thể tùy tiện ra khỏi thành tìm phu quân.
Phan Mỹ nhân trở về từ tứ di lý, đưa cho Dương Hiến Dung một tờ giấy: “Đã liên hệ được với Lưu Diệu thông qua bồ câu đưa thư, huynh ấy nói sẽ đến chỗ Hoàng thái đệ hỏi thăm tung tích của Hoàng đế.”
Thủ lĩnh Hung Nô Lưu Uyên vốn là ngọn cỏ đầu tường, lay động trái phải, lần này Hoàng thái đệ thắng lớn trong trận chiến ở Đãng Âm, Lưu Uyên kết giao ngay với Hoàng thái đệ, còn được phong làm tướng quân vô địch.
Xét thấy mối quan hệ ngày càng tốt đẹp giữa Hung Nô và Hoàng thái đệ, vì để cứu chồng, Dương Hiến Dung không thể không nhờ vả người yêu cũ Lưu Diệu đang ở trong “doanh trại địch” giúp đỡ, hy vọng Lưu Diệu thông qua các tin tức nội bộ nghĩ cách cứu chồng bà.
Chỉ cần là yêu cầu của Dương Hiến Dung, ngay cả tính mạng Lưu Diệu cũng sẵn sàng hy sinh, nghĩ cách cứu chồng của nữ thần hay gì đó, Lưu Diệu đồng ý không chút nghĩ ngợi, căn bản không thèm suy xét đến việc, thực ra mình làm như vậy chính là phản bội cha nuôi và Hoàng thái đệ.
Ơn nuôi dưỡng đáng quý, lòng trung thành càng cao hơn, nhưng vì Dương Hiến Dung, cả hai đều có thể vứt bỏ.
Dưới chân núi Mang, bên cạnh sông Lạc Thủy, Thanh Hà đưa tiễn Vương Duyệt.
Vương Duyệt muốn ra khỏi thành tìm Hoàng đế: “… Muội và Hoán Nương ở lại Lạc Dương bảo vệ Hoàng hậu, chuyện tìm kiếm Hoàng thượng cứ giao cho ta.
Cho đến nay vẫn không có tin tức gì của Thượng Thư Lệnh và Kê Hầu trung, nếu ta đoán không nhầm, chắc hẳn Hoàng thượng đã được Nhung kẹt xỉ giấu đi rồi.
Thỏ khôn có ba hang, còn Vương Nhung thì có kho lương ở khắp mọi nơi, mùa hè này ta đã đi nhiều nơi để thu mua lương thực, đặt chân lên đủ mọi vùng đất tại Trung Nguyên, hiểu rõ vị trí các kho lương trong lòng, ta sẽ đi tìm từng kho một, chắc chắn có thể tìm được bọn họ.”
Chính vì cả Vương Nhung và Kê Hầu trung đều không có tin tức nên trong lòng Thanh Hà mới yên tâm hơn một chút, Kê Hầu trung đối xử với phụ hoàng vừa như cha vừa như thầy, như thần tử cũng như bạn bè, dù phụ hoàng có gặp phải tình cảnh nào, Kê Hầu trung cũng không bao giờ rời bỏ, bọn họ biến mất cùng nhau, có lẽ cũng không phải chuyện xấu.
Thanh Hà: “Nếu huynh tìm được mấy người phụ hoàng, nhớ kỹ ba điểm: Đừng trở về, đừng trở về, đừng trở về, hãy dẫn theo phụ hoàng chạy trốn tới Giang Nam, mai danh ẩn tích.
Một khi phụ hoàng ta trở về Lạc Dương, nhất định nhóm phiên vương sẽ tranh nhau tấn công Lạc Dương, đến lúc đó thành Lạc Dương lại phải hứng chịu thảm họa chiến loạn.
Cuối cùng, bất kể người nào dành chiến thắng thì đều sẽ khống chế phụ hoàng, lấy danh nghĩa của thiên tử ra lệnh cho chư hầu.
Vậy nên, xin huynh nhất định phải đưa phụ hoàng rời đi, đừng quay trở lại.”
Sao Thanh Hà lại không muốn cả gia đình được đoàn tụ? Chỉ là hiện thực tàn khốc, phụ hoàng nàng chính là chiếc bánh ngọt thơm mà ai cũng muốn, nếu Vương Duyệt đưa phụ hoàng trở về Lạc Dương, sau thời gian đoàn tụ ngắn ngủi, lại phải nghênh đón chiến loạn kéo dài không ngừng nghỉ.
Dù có đánh như thế nào, bốn thành viên trong hoàng thất vẫn sẽ tồn tại, nhóm phiên vương sẽ không giết người nhà Thanh Hà, cùng lắm là phế bỏ Dương Hiến Dung, nhưng người gánh chịu tai ương lại là bá tánh vô tội —— Ngay cả phu nhân danh môn như bà nội của Tuân Hoán cũng gặp phải kiếp nạn, huống chi là những bá tánh bình dân không có tiền mời vệ sĩ?
Vương Duyệt hiểu suy nghĩ trách trời thương dân của Thanh Hà, vị tiểu công chúa hoàng thất này thích sự ồn ào náo nhiệt của phố phường, chưa bao giờ coi người khác coi như con kiến, hắn nói: “Đợi ta sắp xếp cho mấy người Hoàng thượng xong, sẽ trở lại Lạc Dương đón mọi người.”
Từ việc cả gia đình cùng nhau chạy trốn, đến chia nhau rời đi, tất cả đều là hành động bất đắc dĩ, thời thế hỗn loạn thay đổi bất ngờ, không ai có thể đoán trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Vương Duyệt luôn hứa hẹn với Thanh Hà, hắn muốn nàng có thể yên tâm hơn một chút, cảm thấy tương lai rất đáng mong chờ.
Dù ngày tháng có khó khăn đến đâu, tóm lại vẫn còn hy vọng.
Hiện thực tàn khốc, nhưng lại luôn có vài người không rời không bỏ, mang đến sự ấm áp, Vương Duyệt, Hoán Nương, Phan Mỹ nhân, Tào Thục, Kê Hầu trung, Si Giám, thậm chí là Nhung kẹt xỉ.
Tất cả đều khiến nàng cảm thấy thế giới hỗn loạn này không hề lạnh lùng tàn nhẫn, tựa như ngôi sao trong đêm tối, càng tối càng sâu, các ngôi sao sẽ càng tỏa sáng lấp lánh.
Có lời hứa hẹn của Vương Duyệt, mặc dù Thanh Hà biết rõ con đường phía trước còn nhiều nhấp nhô, nhưng nàng vẫn cố gắng mỉm cười tự nhiên: “Được, ta sẽ đợi huynh ở Lạc Dương.”
Vương Duyệt thúc ngựa rời đi, Thanh Hà đứng bên dòng sông Lạc Thủy, ánh mặt trời soi bóng nàng xuống mặt nước.
Đến tháng Chạp, khi nàng mười bốn tuổi, nếu lúc đó hoàng thất vẫn là một con rối, như vậy, sau khi nàng cập kê, chuyện hôn nhân cũng sẽ trở thành quân cờ trong tay người cầm quyền, bị coi như lợi ích phân chia cho con trai của quyền thần.
Năm đó, chị gái của nàng, công chúa Hà Đông đã bị nguỵ đế Tư Mã Luân quyết tuyệt tứ hôn, gả thấp cho Tôn Hội nhà nghèo.
Thanh Hà sợ mình sẽ phải đi theo con đường cũ của chị gái, Đàn lang trong lòng nàng là Vương Duyệt, người chồng trong tưởng tượng của nàng cũng là Vương Duyệt.
Thiếu nữ hoài xuân, thậm chí nàng còn tưởng tượng sau này mình và Vương Duyệt sẽ sinh một đôi con gái, bọn nhỏ đều có dung mạo tương tự Vương Duyệt, con gái bướng bỉnh, nhìn gương mặt trẻ con thanh tú của bọn nhỏ, nàng không nỡ trách mắng…
Còn chưa gả cho hắn, nhưng trong suy nghĩ của nàng, nàng và hắn đã sớm trải qua cả đời.
Vương Duyệt, huynh nhất định phải bình an trở về.
Khi Vương Duyệt tìm thấy kho lúa bí mật thứ năm, cuối cùng cũng tìm đúng nơi!
Vương Nhung nhìn thấy Vương Duyệt đi tới, ông cũng không quá kinh ngạc: “Coi như ta phục tên tiểu tử thối nhà con, có sự kiên trì này, hy vọng con sẽ trở thành Tể tướng trong tương lai.”
Vương Duyệt giả bộ nghe không hiểu lời mỉa mai của Nhung kẹt xỉ: “Con tới đưa Hoàng đế đến Giang Nam, rời xa Trung Nguyên đầy rẫy thị phi.”
Vương Nhung đưa Vương Duyệt tới giữa Ổ Bảo (*), một thầy thuốc đang bắt mạch cho Hoàng đế được cải trang thành dân thường, đợi kê xong đơn thuốc, cho thuộc hạ tiễn thầy thuốc rời đi, Kê Hầu trung mới bước ra từ gian phòng bên cạnh, cầm khăn lạnh hạ nhiệt cho Hoàng đế đang hôn mê vì phát sốt.
(*):Ổ Bảo, còn được gọi là Wubi, là một loại công trình phòng thủ dân gian, có nguồn gốc từ Liêu Thành trong thời kỳ Hoàng đế Vũ của nhà Hán.
Để tự bảo vệ mình, những gia đình giàu có đã xây dựng các bức tường thành của pháo đài.
Vương Duyệt cảm thán, hỏi: “Làm thế nào hai người có thể thoát khỏi truy binh, sau đó cả hai lại tìm được Hoàng thượng?”
Lão tiên hạc Kê Hầu trung: Nói ra có lẽ con không tin, ta và Hoàng đế vốn không có duyên gặp mặt, tất cả phải dựa vào diện mạo của ta mới tránh được một kiếp.
Không có cách nào, ta đẹp trai quá mà.
Cáo già Vương Nhung: Ta không có duyên với bọn họ, tất cả đều dựa vào tiền của ta! Điên cuồng rải lá vàng chạy trốn.
Kê Hầu trung nói: “Đến Giang Nam là hành động sáng suốt, nhưng bệnh tình của Hoàng thượng cực kỳ nguy hiểm, ngài ấy bị trúng ba mũi tên, cần phải điều trị, đợi Hoàng thượng hạ sốt rồi hãy đi.”
Vì thế Vương Duyệt ở lại cùng lão tiên hạc và lão cáo già chăm sóc cho Hoàng đế.
Lại nói tới Hoàng thái đệ ở Nghiệp Thành, có quá nhiều phiền phức, không tìm thấy Hoàng đế, nhóm phiên vương lại tranh nhau gia nhập đội ngũ tìm kiếm, mỗi người một trận.
Mà bên kia, sau khi bị đánh bại, Đông Hải vương Tư Mã Hoạt bỏ chạy về đất phiên của mình, liên hợp với mấy anh em, chiêu binh mãi mã, dường như đang có tư thế ngóc đầu trở lại.
Bốn bề thụ địch, Hoàng thái đệ Tư Mã Dĩnh thật sự buồn bực muốn chết, thúc giục tâm phúc Lư Chí gia tăng quân số, mau chóng tìm ra Hoàng đế.
Lưu Uyên, vị thủ lĩnh Hung Nô vừa mới được phong làm Tướng quân quân vô địch, nhân cơ hội góp lời với Hoàng thái đệ: “Hiện giờ lòng người tại Nghiệp Thành đang biến động, các phiên vương bên ngoài đều có ý đồ xấu, ta lo lắng cho Hoàng thái đệ, ta muốn trở về Hung Nô, triệu tập các dũng sĩ tham chiến từ năm bộ lạc Hung Nô, đến giải vây cho Hoàng thái đệ.”
Hoàng thái đệ vừa nghe vậy, biết Lưu Uyên muốn đưa than ngày tuyết, tất nhiên vội vàng đáp ứng, đồng thời yêu cầu Lưu Uyên chạy chóng đi trưng binh.
Lưu Uyên nói: “Danh bất chính, ngôn không thuận, Ngụy Võ Đế Tào Tháo chia Hung Nô chia làm năm bộ lạc Tả, Hữu, Nam, Bắc, Trung.
Trên thực tế, mặc dù ta có được năm bộ lạc, nhưng lại không có danh phận Đại thiền vu, không có cách nào thuyết phục công chúng.”
Tào Tháo là anh hùng của một thế hệ, một vị quân chủ hùng mạnh, ông vẫn luôn có lòng đề phòng Hung Nô, chia Hung Nô thành năm bộ lạc, cố ý kích động mâu thuẫn, phân chia để kiểm soát, dùng Hung Nô kiềm chế Hung Nô, điều này nhằm đảm bảo quyền kiểm soát của đế quốc Trung Nguyên đối với vùng Tây Bắc.
Lưu Uyên thừa dịp Đại Tấn nội loạn, thống nhất Hung Nô nhưng vẫn chưa được Hoàng đế Trung Nguyên thừa nhận, lần này Lưu Uyên giậu đổ bìm leo, đưa ra lời hứa triệu tập binh lính đến viện trợ Hoàng thái đệ, vì muốn nhận được sắc phong chính thức.
Hoàng đế mất tích, vậy nên Hoàng thái đệ là người chính thống duy nhất.
Hoàng thái đệ có bệnh thì vái tứ phương, tuy nhiên ông ta vẫn giữ được lý trí, không phong Lưu Uyên làm Đại thiền vu mà phong thành Bắc thiền vu, tham gia vào việc quân sự của Thừa tướng, đồng thời yêu cầu Lưu Uyên đi Hung Nô trưng binh cứu giá.
Lưu Uyên cũng lợi hại, ông ta lén lút dán một chữ “Đại” lên trên chữ Bắc, trở thành Đại thiền vu của Hung Nô, bằng cách này, ông ta đã thiết lập nên địa vị nhất thống năm bộ lạc Hung Nô.
Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này, Lưu Uyên cầm chiếu thư sắc phong của Hoàng thái đệ trở về, con nuôi Lưu Diệu chủ động xin ở lại Nghiệp Thành làm con tin để trấn an lòng tin của Hoàng thái đệ.
Lúc này Lưu Uyên đã lên kế hoạch sửa “Bắc” thành “Đại”, ông ta không muốn giúp Hoàng thái đệ, chỉ muốn nương theo phong hào Đại thiền vu củng cố địa vị, chiêu binh mãi mã, đưa Tiên Bi và các bộ tộc khác vào dưới ngọn cờ của mình.
Hiện giờ thiên hạ đại loạn, ngoại trừ nam nhân của Tư Mã gia, những người hơi có chút thực lực đều muốn làm Hoàng đế, trở thành bá chủ thiên hạ.
Năm bộ lạc của Hung Nô anh dũng thiện chiến, Lưu Uyên có dã tâm điều binh tranh giành Trung Nguyên, người Hung Nô không thể mãi cúi đầu xưng thần với Hoàng đế Trung Nguyên được.
Nếu để Lưu Diệu ở lại Nghiệp Thành quả thực có thể ổn định được Hoàng thái đệ, tuy nhiên, một khi chuyện ông ta bước lên vị trí Đại thiền vu bị truyền tới Nghiệp Thành, Hoàng thái đệ thẹn quá hóa giận, chắc chắn sẽ gi3t ch3t Lưu Diệu.
Thế nhưng, Lưu Uyên có sáu con trai ruột, Lưu Diệu chỉ là con nuôi, một thanh đao của ông ta mà thôi.
Vứt bỏ một thanh đao không phải quyết định khó khăn gì đối với Lưu Uyên.
Một khi ta đã trở thành Đại thiền vu của Hung Nô, vung tay hô một tiếng, dũng sĩ toàn thiên hạ sẽ tề tựu dưới doanh trướng của ta, sẽ có vô số người thiện chiến như Lưu Diệu.
Vì thế, Lưu Uyên đồng ý với thỉnh cầu của con trai nuôi Lưu Diệu, để Lưu Diệu ở lại Nghiệp Thành “Phụ tá” Hoàng thái đệ.
Lưu Diệu ở lại Nghiệp Thành, kết giao với tâm phúc Lư Chí của Hoàng thái đệ, ôm chặt đùi Lư Chí, muốn đi theo Lư Chí tìm kiếm Hoàng đế bị mất tích, tiện cho việc lập công xin thưởng.
Lư Chí được Lưu Diệu vỗ mông ngựa khiến cho cả người lâng lâng, gật đầu đồng ý.
Ngày hôm đó, truyền tới một tin tức: Hoàng đế ẩn nấp trong một Ổ Bảo ở nông thôn.
Để tìm ra Hoàng đế, Lư Chí treo thưởng mười vạn lượng, sau đó có một thầy thuốc đến đây mật báo, nói mấy ngày trước ông ta được mời đến một Ổ Bảo khám bệnh, người bệnh có bảy phần tương tự như người trong bức họa.
Gần đây có không ít người vì tiền thưởng mà đến đây mật báo, nhưng mỗi lần đều vui vẻ đi, rồi lại thất vọng mà về, bởi vì đó không phải Hoàng đế.
Lư Chí đưa bức họa tới rồi trước mặt đại phu: “Ngươi nhìn cho rõ, có chắc là ông ấy không?”
Đại phu: “Chính là ông ấy! Ta là đại phu, chắc chắn sẽ không nhìn lầm hình dạng xương cốt, người nọ đã sốt cao ba ngày rồi, hình như gầy hơn trong hình một chút, bên má trái cũng có vài vết thương chảy máu do bị té, nhưng ta chắc chắn chính là ông ấy.”
Lư Chí lại hỏi: “Ngoại trừ tướng mạo, thân thể còn có điểm gì đặc biệt không, ông ấy… Có phải hơi ngốc hay không?”
Đại phu lắc đầu “Ông ấy sốt cao hôn mê, ta không biết ông ấy có ngốc hay không, nhưng mà…”
Đại phu cố gắng nhớ lại những gì đã nhìn thấy ở Ổ Bảo: “Khi ta bắt mạch cho người bệnh, phát hiện ngón trỏ bên tay trái của ông ấy cứng đờ, không thể tự do cử động, chắc hẳn trước kia từng bị gãy, rồi bị tổn thương.”
Lư Chí lập tức mừng như điên, nhất định là Hoàng đế ngốc!
Hai năm trước, khi nguỵ đế Tư Mã Luân phế truất Hoàng đế, phong Hoàng đế ngốc làm Thái thượng hoàng, ông ta sai thuộc hạ cướp đoạt quốc ấn, Hoàng đế nắm chặt quốc ấn không chịu buông tay, đám thuộc hạ mạnh mẽ bẻ gãy ngón trỏ của Hoàng đế mới cướp được quốc ấn.
Ngón trỏ của Hoàng đế bị gãy, mặc dù đã được đại phu nối xương và chữa lành vết thương nhưng từ đó không thể uốn cong hay duỗi thẳng được nữa.
Việc này chỉ có người trong hoàng thất mới biết, một tên đại phu đường phố chắc chắn không thể nói được chính xác như thế.
Lư Chí lệnh ngay cho quân đội khởi hành, đến Ổ Bảo tại nông thôn, Lưu Diệu cũng vội vàng đuổi theo.
Mười nghìn quân tinh nhuệ của Lư Chí, đối phó với kẻ hèn Ổ Bảo ở nông thôn, quả thực dễ như trở bàn tay.
Lư Chí có mật lệnh của Hoàng thái đệ, hạ độc gi3t ch3t Hoàng đế, để tiện cho việc hạ độc, che đậy tai tiếng hành thích vua, ông ta cần phải diệt trừ tất cả thân tín bên người Hoàng đế.
Vậy nên, ông ta hạ lệnh: “Ngoại trừ Hoàng đế, giết hết không tha!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...