Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Sét đánh giữa trời quang, lúc này Tuân Tung rất muốn dứt khoát ngất xỉu giống vợ để không cần tiếp tục nghe con gái nói hươu nói vượn nữa.
Tuân Tung nhìn lướt bụng dưới của nữ nhi, “Các con… con… có thai?”
Đây là lý do duy nhất ông có thể chấp nhận Chu Phủ.
Tuân Hoán lắc đầu, “Bọn con không làm chuyện sinh em bé.”
Tuân Tung gần như muốn ngất, “Một cô nương chưa xuất giá như con sao biết được trẻ con sinh ra như thế nào!”
Tuân Hoán nói: “Con ——”
Tuân Tung rất sợ con gái lại nói ra mấy lời kinh thiên động địa, vội vàng ngắt lời nàng, quát: “Không sinh em bé cũng không được phép làm! Cái gì mà hôn hay không hôn, rồi môi má các thứ đều không được phép nói!”
Tuân Hoán bình tĩnh gật đầu, nói: “Con biết rồi, không nói thì không nói.
Mẫu thân vẫn đang hôn mê, con đi gọi người mời đại phu.”
Lúc này Tuân Tung sợ bóng sợ gió, “Con không được đi đâu hết, ở yên đây trông mẫu thân con, ta đi gọi người.”
Tuân Tung ra ngoài, còn cố ý khóa cửa lại.
Tuân Hoán nói: “Phụ thân, cửa không nhốt được con đâu… vẫn còn cửa sổ nữa.”
Tuân Tung thấp giọng quát: “Nếu con dám bước ra cửa phòng này nửa bước, ngày mai ta sẽ đuổi ngay cha con Chu gia!”
Tuân Hoán mừng thầm trong lòng, đây là chấp nhận yêu cầu của nàng rồi hả?
Tuân Hoán nói: “Con đồng ý với phụ thân sẽ không bước ra khỏi cửa phòng nửa bước.
Nhưng xin phụ thân mở cửa ra, mẫu thân bị nóng đến ngất xỉu, mở cửa mới mát mẻ thoáng khí được.”
Tuân Tung: “Không sao, bà ấy bị con chọc cho ngất.” Chẳng lẽ trong lòng con không biết tính toán một chút nào hả!
Trong phòng có mấy chậu cỏ bạc hà để xông hương đuổi muỗi, Tuân Hoán hái vài miếng lá ngâm trong nước rồi đỡ mẹ rót cho bà uống.
Trong cổ họng mát lạnh, Tuân phu nhân dần tỉnh lại, “Hoán Nương à, vừa nãy ta gặp ác mộng, may chỉ là mơ, mơ đều trái với hiện thực.”
Nhìn dáng vẻ lừa mình dối người của mẹ, Tuân Hoán từ bỏ ý nghĩ nhảy cửa sổ gọi cha về, vẫn nên gọi thầy thuốc thôi, nhìn dây thần kinh yếu ớt của mẹ, có lẽ sau khi chân tướng lại ngất thêm lần nữa.
Tuân Tung gọi thầy thuốc tới, để thầy thuốc chờ ở phòng bên, ông nói với vợ chuyện ngày mai vợ chồng Chu gia muốn tới cầu hôn, quả nhiên Tuân phu nhân lại ngất.
Tuân Hoán cảm thấy quyết định của mình thật sự quá sáng suốt.
Ngày hôm sau, Tuân phu nhân nằm trên giường không dậy nổi, không tiện gặp khách.
Tuân Hoán mặc đồ nữ, búi tóc song hoàn hình chữ thập, trang phục lộng lẫy.
Tuân Tung một mình tiếp đón cha con Chu Phỏng Chu Phủ, cũng kiên quyết để Tuân Hoán ngồi sau bình phong, không cho phép xuất đầu lộ diện.
Nói về tước vị, Kiến Thành Huyện công Chu Phỏng cao hơn Bình Nhạc bá Tuân Tung hai bậc, nhưng khí thế thua ít nhất một nửa, Chu Phỏng thiếu tự tin, không giống như tới cầu hôn mà giống tới trộm khuê nữ của nhà người ta hơn.
Đầu tiên Chu Phỏng khen lấy khen để Tuân Hoán một hồi, nhắm mắt nhắm mũi nói rõ mục đích đến, “… Bình Nhạc bá, ông xem đôi trai xinh gái đẹp này là một cặp trời sinh, hôm nay ta đặc biệt mang khuyển tử Chu Phủ tới cầu hôn Hoán Nương.”
Chu Phủ cũng mặc trang phục rực rỡ bái Tuân Tung một cái thật sâu.
Tối qua Tuân Tung trằn trọc, mất ngủ cả đêm, dưới mắt có quầng thâm, khoát tay với Chu Phủ, “Ngươi ngồi xuống trước đã.
Hoán Nương không giống những nữ tử khác, lúc một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, con bé bắt được một chiếc đoản đao.
Lúc lên ba đã bắt đầu tập võ.
Năm tuổi luyện kiếm, người còn không cao bằng thanh kiếm…”
Tối qua Tuân Tung đã liên tục nhớ lại mười sáu năm trong đời con gái, để cho con gái có một khoảng trời tự do lớn lên, người làm cha đã phải chịu đựng bao nhiêu áp lực của thế tục?
Nhưng mỗi khi nhìn thấy thiên phú dị bẩm của con gái, Tuân Tung không nỡ b0p ch3t lý tưởng của con gái từ trong nôi mà đi hùa theo yêu cầu của thế tục đối với phụ nữ, rằng sự cống hiến chính cho gia tộc của một người phụ nữ sĩ tộc truyền thống đến từ nhu cầu xuất giá và kết thông gia để nâng cao và củng cố dòng dõi gia tộc.
Tối qua Tuân Tung đã suy nghĩ rất lâu, cống hiến của Hoán Nương cho gia tộc đã vượt xa việc kết thông gia, có lẽ trăm nghìn năm sau, bao thế hệ bọn họ sẽ bị chôn vùi trong đất, bị lãng quên, nhưng tên của Tuân Hoán sẽ lưu danh thiên cổ, bản thân nàng đã không phải là đứa con gái tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, cần ở dưới sự che chở của cha và chồng mới có thể được sống và nhận được vinh dự.
Tuân Hoán giống như ánh trăng độc nhất vô nhị, nàng không cần các ngôi sao làm nền cũng đã đủ chói sáng.
Nếu đã như vậy thì cũng không cần cân nhắc đến dòng dõi của vị hôn phu của Hoán Nương, chỉ cần nhân phẩm và tài năng vượt qua ải, có thể ủng hộ lý tưởng kiến công lập nghiệp của nàng và được chính nàng thích là được.
Sau một buổi tối, Tuân Tung tự thuyết phục mình chấp nhận lời cầu hôn của Chu gia.
Tuân Tung nói với Chu Phủ: “Mười sáu năm qua, Tuân gia chúng ta vẫn luôn bồi dưỡng con bé như tướng tài và mời danh sư khắp nơi dạy dỗ con bé.
Con bé cũng không phụ lòng mong đợi của chúng ta, gánh trên vai gánh nặng bảo vệ gia đình và đất nước.
Tuy nói gái lớn gả chồng, cho dù ta rất không nỡ nhưng cũng muốn tìm một hôn phu cho con bé.
Hôm nay ngươi tới cầu hôn, ta cứ nói những lời thô thiển trước và có quy ước ba điều với ngươi.”
Chu Phủ chắp tay nói: “Mời Bình Nhạc bá nói.”
Tuân Tung nói: “Thứ nhất, tương lai Hoán Nương gả vào Chu gia, về mặt lễ nghĩa là dâu Chu gia các ngươi, nhưng trước hết con bé phải là một nữ tướng, tiếp theo mới là phu nhân thế tử Kiến Thành Huyện công.
Con bé có thể tự do dẫn binh ra trận, nữ nhi ta bồi dưỡng không chỉ ở nhà giúp chồng dạy con được.”
Cha con Chu Phỏng và Chu Phủ đồng loạt gật đầu, “Đương nhiên rồi.”
Tuân Tung nói: “Thứ hai, nếu Chu gia các ngươi nhốt con bé trong nhà và hạn chế sự tự do thì mối hôn sự này không phải giữ nữa, ngươi và con bé hòa ly, ta sẽ đón con bé về, từ đây các ngươi ai lo phận nấy.”
Chu Phủ vội vàng nói: “Tuyệt đối không thể có chuyện này!”
Chu Phỏng cũng cam đoan thay con trai: “Tương lai Hoán Nương là con dâu của ta, cũng là một đại tướng của Chu gia, hiện giờ Đại Tấn loạn trong giặc ngoài, ta hiểu rõ nhất việc bồi dưỡng ra một tướng quân khó khăn nhường nào, Hoán Nương lục chiến thắng được khuyển tử, ta sao nỡ nhốt con bé ở trong nhà pha trà thêu hoa? Sau này tất nhiên muốn dẫn theo con trai và con dâu cùng ra trận.”
Từ đầu đến cuối Chu gia đều không nhắc tới việc năm ngoái xuất binh giải cứu Uyển Thành, không ép buộc báo ân, Tuân Tung có ấn tượng tốt với Chu gia, ít nhất Chu gia đã qua cửa ải nhân phẩm, bọn họ sẽ không làm trái với lời thề.
Nghĩ như vậy, thật ra hàn tộc cũng có chỗ tốt của hàn tộc.
So với sĩ tộc còn có nhiều quy tắc lễ nghĩa hơn cả pháp luật của một nước, hàn tộc thắng ở chỗ cụ thể và thiết thực, không có nhiều quy củ như vậy.
Tuân Tung nói: “Thứ ba, tương lai Tuân Hoán gả đến Chu gia vẫn sẽ là nữ nhi của Tuân gia chúng ta như trước, nếu Tuân gia gặp nguy hiểm, hoặc phải ra trận mà thiếu tướng tài, lúc ấy Tuân Hoán có thể về nhà mẹ đẻ giúp đỡ đôi chút.”
Chu Phủ vội vàng đồng ý: “Sau này con là con rể Tuân gia, con và Hoán Nương sẽ cùng quay về giúp sức.”
Chu Phỏng cũng tỏ thái độ ngay: “Chu gia cũng sẽ cố hết sức trợ giúp thông gia.
Hai nhà Tuân Chu mãi kết mối duyên Tần Tấn.”
Sau khi quy ước ba điều, hai nhà trao đổi thiếp canh* dưới sự chứng kiến của bà mối, tiếp theo chính là mời người của Khâm Thiên Giám xem bát tự và định ra ngày cưới.
* Thiếp canh: tờ giấy ghi giờ, ngày, tháng, năm sinh ra
Trao đổi thiếp canh xem như đã đính hôn.
Tin tức Tuân Hoán và Chu Phủ đính hôn truyền ra đã gây chấn động thành Kiến Khang.
Thừa tướng Vương Đạo vỗ tay tán thưởng, công khai tán dương cuộc liên hôn của Tuân gia và Chu gia, “… Đúng là thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên*, Tuân gia và Chu gia kết duyên, nam bắc dung hợp, sĩ tộc Trung Nguyên và hàn môn Giang Tả có trao đổi chuyện cưới xin, nhất định sẽ là câu chuyện được mọi người ca tụng.”
* Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên: dù cách xa ngàn dặm nhưng nhân duyên vẫn được gắn kết với nhau chỉ bằng một sợi chỉ; chỉ sự định mệnh, đã là định mệnh thì xa mấy cũng đến được với nhau
Không chỉ có thế, Vương Đạo còn lôi kéo các thiếu nam thiếu nữ chưa lập gia đình của Lang Gia Vương thị, Vương gia đã có tính toán từ trước, gần như rút lui hoàn hảo trong loạn Vĩnh Gia, gia tộc phát triển thịnh vượng, dân số đông đúc, Vương Đạo muốn kết thông gia với người gốc Giang Nam để dung hợp hai miền nam bắc.
Trong số sĩ tộc gốc Giang Nam, đứng đầu là Ngô Quận Lục thị.
Lục gia Lục Tốn là tướng quân nổi tiếng ở thời Tam Quốc, đã từng đánh bại Tào Sảng của nước Ngụy, giết Quan Vũ, đánh bại Lưu Bị.
Sau khi Đại Tấn lập quốc, hai con trai xuất sắc nhất của Lục gia là Lục Cơ và Lục Vân đi đến Lạc Dương để mưu cầu danh vọng và chức quan, làm “Lạc Phiêu”, hai người đều bước vào vòng hai mươi bốn người bạn vườn Kim Cốc và trở nên nổi danh, tiếc là sau đó huynh đệ Lục gia bị cuốn vào loạn Bát vương, lần lượt bị gi3t ch3t, cuối cùng không thấy cảnh phồn hoa đô hội ở Giang Nam.
Hiện giờ tộc trưởng của Ngô Quận Lục thị là Lục Ngạn, Lục thái uý.
Vương Đạo muốn kết thông gia với Lục gia nên lập tức mời Lục Ngoạn tới ngõ Ô Y làm khách, gọi mấy thiếu niên có cả tướng mạo lẫn tài hoa trong gia tộc tới xem mặt.
Để tiếp đãi Lục Ngoạn, Vương Đạo còn bảo Lôi di nương lấy loại pho mát tốt nhất trong nhà ra làm trà bánh.
Vương Đạo còn sai người tới Lâu Hồ gọi Vương Duyệt về tiếp khách.
“Khoan đã.” Tào Thục gọi người lại, “Ta không quan tâm sáu đứa con trai khác, ông thích sắp xếp như thế nào cũng được, nhưng Vương Duyệt phải cưới công chúa Thanh Hà.”
Vương Đạo nói: “Không phải muốn nó đi xem mắt mà chỉ tiếp khách thôi.”
Tào Thục vẫn không chịu, bà biết Vương Duyệt nóng bỏng tay cỡ nào, nói: “Ta đã nói đi nói lại với ông bao lần rằng không được đính hôn cho Vương Duyệt —— cho dù mấy thứ mồi nhử như xem mắt cũng không được.
Không cho phép đi tìm nó.”
Tào Thục từ chối dứt khoát, Vương Đạo hết cách, đành phải lùi một bước và gọi con thứ Vương Điềm tới.
Vương Điềm tóc tai bù xù, mở phanh ngực, lộ ra cái bụng, cả người toàn mùi rượu, “Phụ thân tìm con có chuyện gì?”
Vương Đạo vừa nhìn thấy bộ dạng phóng túng không biết kiềm chế của con thứ thì như sắp đứt hơi ngay tại trận, “Con đi tắm rửa mau, lát nữa có khách quý tới nhà, không được thất lễ.”
Vương Điềm lắc lắc mái tóc đen bồng bềnh, “Con chỉ có thế này thôi, tự nhiên chứ không màu mè không chải chuốt, không làm ra được loại quân tử khiêm tốn dối trá đâu.”
Vương Đạo đập vỡ ngay chén trà, “Cút đi, đừng để ta nhìn thấy bộ dạng này của ngươi nữa.”
Vương Điềm bái một cái, “Nhi tử tuân mệnh.”
Lục Ngoạn dự tiệc, trong bữa tiệc, Vương Đạo chỉ vào bảy thanh niên tài tuấn nhà mình nói: “Dĩnh Xuyên Tuân thị và Giang Tả Chu gia kết làm thông gia, thật sự là một chuyện tốt đẹp.
Lang Gia Vương thị chúng ta cũng muốn kết thông gia với Ngô quận Lục thị, về sau không cần phân chia rõ người miền nam miền bắc, chúng ta đều là người Đại Tấn.”
Mỗi người đàn ông của Lang Gia Vương thị đều đẹp trai, có rất nhiều trai đẹp nổi tiếng “rực rỡ muôn màu”.
Trong bữa tiệc, bảy người của Vương gia đều mặt như xoa phấn, khí chất lịch sự nho nhã, cực kỳ bắt mắt.
Lục Ngoạn nhìn từng người một, đích trưởng tử Vương Duyệt của Vương Đạo không trong hàng ngũ này, —— ngay cả Nhị Lang Vương Điềm cũng không có mặt, đều là mấy người dòng thứ, Lục Ngoạn nghĩ thầm, Thừa tướng thật không đủ thành ý, giấu kỳ lân tử Vương Duyệt nhà mình kín mít, cũng không cho ta nhìn một cái, nếu là Vương Duyệt thì ta còn cho đích tôn nữ nhà mình gả tới ngõ Ô Y, còn những người khác của Vương gia thì thôi.
Mắt nhìn của Lục Ngoạn rất cao.
Lục Ngoạn từ chối khéo, nói: “Trên sườn núi đã có những cây lớn như cây tùng, cây bách, cũng không thể đặt cây sả và cỏ thối vào cùng một rổ.
Lục gia chúng ta là gia đình bình dân, không dám trèo cao lên cây lớn che trời như Lang Gia Vương thị.”
Vương Đạo bị từ chối cũng không giận, ông là người hiền lành, vẫn cười ha ha uống trà và nói chuyện suông như cũ.
Ai ngờ sau khi Lục Ngoạn ăn miếng pho mát mà Vương Đạo gọi là mỹ vị nhân gian ở ngõ Ô Y, dạ dày của một người Giang Nam thật sự không chứa nổi đồ ăn ngon của Trung Nguyên, Lục Ngoạn cảm thấy thứ hôi thối đang tan ra trong miệng, nhưng vì lễ nghi, không tiện từ chối lời mời nhiệt tình của Vương Đạo, khó khăn lắm mới uống được chén trà để nuốt xuống, dạ dày bày tỏ sự phản đối, không chịu tiếp nhận pho mát.
Sau khi Lục Ngoạn về nhà thì thượng thổ hạ tả (*), bị bệnh ngay, ông viết một phong thư cho Vương Đạo: “Ta là người Giang Nam, lại suýt nữa trở thành ma Trung Nguyên.”
(*) Thượng thổ hạ tả: vừa nôn vừa tiêu chảy
Vương Đạo nhìn thư thì dở khóc dở cười, vội vàng sai người tặng nhân sâm và các loại đồ bổ tới Lục gia, thở dài: “Không phải gia tộc nào cũng cởi mở sáng suốt và thấu hiểu như Tuân gia và Chu gia.
Việc hôn nhân có thể gặp chứ không thể cầu, có gò ép cũng không được.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...