Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Không ngờ còn có thu hoạch ngoài mong đợi, Thanh Hà đã biết tình hình hiện nay của mẹ đẻ nên càng thêm tin tưởng Vương Duyệt —— chuyện riêng tư như vậy mà hắn cũng biết, có thể thấy bình thường quan hệ giữa hắn và mẹ con các nàng rất gần gũi.
Vương Duyệt nói: “Mẫu thân ta và Dương Hoàng Hậu đã quen biết nhau từ hồi chưa xuất giá, hai người… còn thân thiết hơn tỷ muội ruột, ta sinh sau công chúa một ngày, từ nhỏ mẫu thân đã mang ta vào cung và cùng lớn lên bên công chúa, thế nên ta mới biết những bí mật này.”
Ta và Vương Duyệt lớn lên bên nhau?
Chẳng trách ta luôn mơ thấy chàng*.
Trước kia cảnh trong mơ luôn mờ ảo, Thanh Hà tìm kiếm khắp nơi trong giấc mơ, hắn luôn cách nàng một khoảng không gần cũng không xa, cứ lảng đảng trong dòng nước, không nhìn thấy rõ, cũng không chạm vào được.
Giấc mơ hôm nay lại rất khác, đổi thành hắn đuổi theo nàng vừa bò ra khỏi vũng bùn, còn đuổi thẳng xuống sông, sau đó hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, túm eo nàng, ôm lấy nàng, thậm chí còn hôn nàng…
Không thể nói, không thể nghĩ, Vương Duyệt đối xử tốt với ta như vậy, ta không thể không tôn trọng chàng.
Vừa hay lúc này nhà bếp đưa cơm canh tới, Thanh Hà cố gắng đặt lực chú ý lên thức ăn, mỗi món ăn đều có cảm giác quen thuộc, nhất là đùi dê nướng và phô mai, lúc ở quận Ngô Hưng Thanh Hà chưa từng ăn mấy món này nên rất tò mò, khi đùi dê và phô mai vào miệng thì cực kỳ hòa hợp, vị giác thức tỉnh sớm hơn cả não bộ, nước bọt tiết ra không ngừng thúc giục nàng ăn nhiều hơn.
Thanh Hà gần như đã ngủ cả ngày, bữa tối lại ăn no căng nên ban đêm khó ngủ, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng nhạc, lập tức đi tìm theo tiếng nhạc thì thấy Vương Duyệt đang chơi đàn Nguyễn dưới ánh trăng.
Thanh Hà đã quên mất quá khứ, nhưng nàng biết đàn Nguyễn, lúc vây xem mấy trai đẹp ở trên đường vào ngày hôm qua, người đầu tiên xuất hiện trong đội ngũ ngồi xe bò chính là Nguyễn Phù.
Theo lời giải thích của nhóm phụ nữ thét chói tai ở bên cạnh thì loại nhạc cụ có thân phình to này được đặt tên theo họ của tổ tiên nhà hắn.
Vầng trăng sáng treo cao trên đai ngọc Trường Giang, thuyền quan to lớn cũng biến thành thuyền lá nho nhỏ, Vương Duyệt ôm đàn Nguyễn chơi đàn.
Con người thần tiên đàn một khúc nhạc thần tiên.
Ở trong mắt Thanh Hà, toàn thân Vương Duyệt, thậm chí từng sợi tóc đều nhuốm một tầng ánh trăng sáng dịu nhẹ!
Quá đẹp, rõ ràng là biết thất lễ không được nhìn, nhưng Thanh Hà vẫn không dời mắt được, nàng vừa xem vừa nghĩ thầm: Tổn thọ tổn thọ.
Nhưng để được xem Vương Duyệt đánh đàn Nguyễn thì Thanh Hà sẵn lòng tổn thọ mười năm.
Thanh Hà thật sự đã dùng tính mạng để xem trai đẹp đánh đàn Nguyễn.
Thanh Hà nghĩ thầm, những cô gái nói “Cưới ta đi”, “Ta phải sinh con cho chàng” sẽ chưa bao giờ thấy dáng vẻ Vương Duyệt chơi đàn Nguyễn.
Ta khác các nàng, mong ước lớn nhất của ta là biến thành cây đàn Nguyễn trong lòng Vương Duyệt.
Ôm ta, đè ta, gảy lên ta…
Khúc nhạc này cũng quen thuộc như bữa tối, Thanh Hà chắc chắn mình đã từng nghe qua nhưng có điều không nhớ được chi tiết.
Khi tiếng đàn Nguyễn vang lên, nàng thậm chí còn có thể ngâm nga giai điệu của đoạn tiếp theo, sau đó tiếng đàn Nguyễn của Vương Duyệt đuổi theo tiếng lòng nàng và khớp cùng một nhịp.
Cũng giống như thức ăn, âm nhạc đã vén mở thế giới trong quá khứ của nàng và từng bước đánh thức những ký ức đã phủ đầy bụi bặm.
Trong đầu bỗng lóe lên một hình ảnh kỳ quái, Vương Duyệt mặc đồ tang bằng vải thô, phía sau là một chiếc quan tài, mọi người xung quanh đều đang khóc, chỉ có hắn là ôm đàn Nguyễn gảy đàn, thoải mái và thả lỏng mình, thậm chí còn biểu diễn một đoạn ngẫu hứng theo tiếng khóc của các vị khách.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng là một khung cảnh bi thương nhưng sao hắn lại gảy đàn Nguyễn trong lễ tang?
Tiếng đàn Nguyễn tạm dừng lại, Vương Duyệt hỏi: “Công chúa có nhớ ra chuyện gì không? Nói ta nghe thử xem.”
Vương Duyệt biết buổi tối Thanh Hà nhất định không ngủ được nên cố ý đánh đàn Nguyễn để dụ nàng tới.
Vương Duyệt khuấy động trong lễ tang, Thanh Hà chỉ cảm thấy vô lý không hiểu nổi, Vương Duyệt cổ vũ nàng, “Dù là cái gì cũng cứ nói hết ra, ở đây không hề có người ngoài.
Nói ta nghe đi, không cần phải băn khoăn nhiều như vậy.”
Nhìn mà xem, giờ mới được một ngày mà Vương Duyệt đã trở thành “vợ hiền” của Thanh Hà.
Trong quá khứ của Thanh Hà, cho dù đất nước có chao đảo qua bao mưa gió nhưng nàng vẫn có cha mẹ yêu thương từ thuở nhỏ, có người thầy tốt là Kê Thiệu, có bạn tốt Tuân Hoán, có thanh mai trúc mã Vương Duyệt, còn có trưởng bối là Tào Thục và Phan mỹ nhân yêu thương nàng.
Những người này đều thể hiện ý tốt và tình yêu vô hạn đối với nàng mà không giữ lại chút gì.
Cho dù có xảy ra lỗi lầm gì cũng có người che chở cho nàng, cho nên khi đó Thanh Hà quá mức tự tin, nghĩ gì nói đó, thường xuyên không lựa lời, bởi vì yêu nên nàng dám phạm sai lầm.
Giờ Thanh Hà bị “cha mẹ” lừa dối và bán đứng, bị đám đầu sỏ trong vùng bắt nạt, những đau khổ và đả kích đã phá hủy sự tự tin của nàng, cho dù biết mình là công chúa nhưng thật ra trong lòng vẫn cảm thấy mơ hồ và thấp kém, nàng sợ Vương Duyệt nghe xong sẽ tức giận.
Nhưng Vương Duyệt đã cổ vũ nàng nói ra suy nghĩ trong lòng, Vương Duyệt là ai? Hắn chính là một sự tồn tại giống như thần phật!
Thần tiên muốn nàng nói ra câu chuyện của mình, Thanh Hà có thể từ chối sao?
Không thể.
Cho dù là Thanh Hà của trước kia hay là Thanh Hà của hiện tại, nàng đều không thể từ chối Vương Duyệt.
Thanh Hà nói: “Hình như ta nhìn thấy thế tử đánh đàn Nguyễn trong lễ tang.”
Vương Duyệt không hề tức giận, trái lại rất phấn khởi, “Công chúa nhớ ra rồi, là Trúc Lâm Thất Hiền*, lúc hàng xóm Vương Nhung của nhà ta qua đời, ta đã đến viếng và đưa tang, còn đánh đàn Nguyễn trong lễ tang của ông ấy.”
Thế mà là sự thật.
Thanh Hà hỏi: “Tại sao lại vậy? Không phải trong tang lễ luôn là khung cảnh đau thương mất mát sao?”
Chuyện này nói ra thì rất dài, Vương Duyệt nghĩ ngợi một chút rồi lựa lời: “Vương Nhung sống đến bảy mươi ba tuổi, vào cuối cuộc loạn Bát vương, Thành Đô Vương bắt cóc phụ thân công chúa đã bị đánh bại.
Vương Nhung hộ tống Huệ Đế từ Trường An đến Lạc Dương, lúc ở ngoại ô, Vương Nhung thật sự không chống đỡ được nữa, đúng lúc ta đi nghênh đón Huệ Đế, Vương Nhung đã dẫn ta đến quán rượu ở rừng trúc uống rượu, đó là nơi ông ấy uống rượu và chuyện trò cùng sáu người bạn tốt hồi còn trẻ, cũng là quãng thời gian tươi đẹp nhất của ông ấy, cuối cùng ông ấy mỉm cười qua đời ở nơi đó, cuộc đời của ông ấy xem như không uổng phí, còn chết có ý nghĩa, trên đời này có mấy người có thể đủ may mắn để được chết như vậy chứ? Người khác tiễn đưa Vương Nhung bằng tiếng khóc, còn ta lấy tiếng nhạc đưa tiễn Vương Nhung, dù khác đường nhưng đều về cùng một đích.”
Thanh Hà nghe xong thì ngơ ngác hồi lâu, “Vương Nhung? Một cái tên rất quen thuộc.”
Vương Duyệt nói: “Con người ông ấy rất tốt, chỉ là hơi keo kiệt chút thôi, nhà ông ấy có một giống lê rất ngon, những lúc công chúa tới nhà ta sẽ luôn sang bên cạnh hái trộm lê nhà ông ấy.”
Thanh Hà khó mà tin nổi, không phải ta là công chúa sao? Tại sao phải đi trộm lê của nhà thần tử?
Vương Duyệt nói: “Công chúa dùng miệng lưỡi còn ta dùng tay chân, đều là ta trèo tường đi trộm.
Sau đó công chúa và Tuân Hoán quen nhau, Hoán Nương còn đi ăn trộm nhiều hơn.”
“Tuân Hoán.” Mắt Thanh Hà sáng lên, “Chính là nữ anh hùng một mình phá vòng vây đi tìm viện binh cứu Uyển Thành sao?”
Câu chuyện về Tuân Hoán xuyên qua trận địch ra khỏi thành đi tìm cứu viện đã lan truyền khắp Giang Nam.
Đương nhiên, ngoài võ công và tinh thần can đảm làm người ta kinh ngạc của Tuân Hoán thì cũng có cả lý do từ bên phía Minh chủ Giang Nam cố tình tuyên truyền.
Khi Vương Duyệt và đám trai đẹp đi dạo trên đường và hàn huyên trong những buổi tụ họp tao nhã cũng luôn nói về sự tích anh hùng của Tuân Hoán, trợ giúp triều đình nhỏ ở Giang Nam hoàn thành nhiệm vụ tuyên truyền chính trị.
Từ trên xuống xuống, từ dưới lên trên, Tuân Hoán đã trở thành nữ anh hùng không ai không biết.
Đại Tấn diệt vong, thành Lạc Dương bị phá, hàng triệu người Trung Nguyên xuôi xuống Giang Nam, ngay lúc tinh thần sa sút, dân chúng nhớ nhà thì Tuân Hoán đã vô tình khơi dậy lòng người, khiến những người Trung Nguyên rời xa quê hương có hy vọng vào một ngày nào đó sẽ giành lại Trung Nguyên và trở về quê cũ.
Tuân Hoán không chỉ đơn giản là đại diện cho việc phụ nữ cứu thành, cứu cha, cứu gia tộc mà nàng còn đại diện cho hy vọng và tương lai.
Mọi người tôn sùng thiếu nữ mới mười lăm tuổi này và lan truyền thành giai thoại, lòng Thanh Hà cũng hướng về đó.
Vương Duyệt cười gật đầu, “Hoán Nương là bạn thân của công chúa, muội ấy vẫn luôn nhớ mong công chúa, chờ công chúa tới thành Kiến Nghiệp, muội ấy nhất định sẽ đứng trên bến tàu nghênh đón công chúa trở về.”
Vương Duyệt từng đi trộm, Tuân Hoán cũng từng đi trộm, hai người lợi hại như vậy đều từng trộm lê nhà Vương Nhung, vậy thì không được xem là trộm nữa —— Chỉ trong nháy mắt Thanh Hà đã tìm được lý do hoàn hảo cho hành vi trộm cắp.
Vương Duyệt đưa đàn Nguyễn cho Thanh Hà, “Khúc ta vừa đàn là “Phong Nhập Tùng”, công chúa muốn thử một lần không?”
Thanh Hà cuống quýt xua tay, “Ta không biết.”
“Nàng biết.” Vương Duyệt nói: “Công chúa biết đánh đàn cổ, từ đàn Nguyễn đến đàn Không, còn biết đánh khánh, nhạc cụ vốn là thứ một lần là hiểu, công chúa thử một lần đi.”
Thanh Hà ngồi quỳ, vụng về ôm đàn Nguyễn, không biết làm thế nào, nàng tiện tay gảy một cái cho có lệ, đàn bật lên một tiếng, thậm chí tiếng bật bông* còn êm tai hơn âm thanh này.
- Bật bông: là công đoạn dùng dây cung đánh tơi bông trước khi dàn bông may chăn.
Thanh Hà đỏ mặt, cảm thấy mình không tôn trọng cây đàn Nguyễn của Vương Duyệt vì thế cuống quýt muốn buông ra.
Vương Duyệt ngồi bên cạnh Thanh Hà, nắm ngay lấy tay nàng, tay phải đè lên đàn cổ, tay trái đặt trên dây đàn trước bụng đàn, thế mà lại cầm tay dạy nàng cách đánh đàn.
Trong đầu Thanh Hà nổ ầm một tiếng, giống như con ong rừng đang bay lượn làm thần hồn điên đảo, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Vương Duyệt suýt nữa kề sát lưng nàng.
Thậm chí nàng có thể cảm nhận được tiếng hít thở của Vương Duyệt ở bên tai, cứ từng đợt nhẹ nhàng trêu chọc lên vành tai nàng khiến nơi đó trở nên tê dại.
Nàng rất muốn duỗi tay gãi một cái, nhưng hai tay nàng đều bị Vương Duyệt nắm trong lòng bàn tay để dạy đánh đàn Nguyễn, nàng giống như con rối gảy từng nhịp lên dây đàn, hoàn toàn không động đậy được.
Thanh Hà như đứng đống lửa, như ngồi đống than, như có gai nhọn đâm vào lưng nhưng trong lòng lại cực kỳ hưng phấn, nàng vừa khó chịu vừa sảng khoái, hy vọng giây phút này có thể lâu hơn một chút, dài hơn một chút.
“… Công chúa biết chưa?” Vương Duyệt buông tay, không ôm Thanh Hà nữa mà ngồi ngay ngắn một bên như trăng thanh gió mát, hai mắt trong trẻo thuần khiết, giống như hành động cầm tay và kề sát bên người trêu chọc ban nãy chỉ là ảo tưởng của Thanh Hà, hắn làm vậy chỉ để tiện cho việc dạy học mà thôi.
Lúc nãy tâm trí của Thanh Hà đặt trên người chứ không đặt trên đàn, trong đầu nàng chỉ toàn là Vương Duyệt, tuy trong mắt có đàn nhưng trong lòng lại không có, những thứ linh tinh thì học được hết chứ kiến thức thì không lọt một chữ nào.
Thanh Hà ấp úng, “Hình như, có lẽ, biết một chút.” Cũng không thể nói thật ra ta chưa học được cái gì cả, vừa nãy chỉ lo mất tập trung thôi.
Vương Duyệt: “Công chúa thử đàn một chút đi.”
Chưa gì đã bắt nộp bài tập rồi!
Đối mặt với yêu cầu của thầy giáo nghiêm khắc, Thanh Hà không dám cãi lời, nàng tùy tiện gảy hai cái, tưng tưng!
Còn khó nghe hơn tiếng bật bông lúc nãy.
Vương Duyệt lại khen: “Công chúa đã tiến bộ hơn lúc nãy, luyện tập nhiều hơn là có thể dần tìm lại cảm xúc.”
Trong lòng Thanh Hà biết rõ mình đàn như thế nào, nhưng nghe được lời khen và khích lệ của Vương Duyệt, nhất là ánh mắt khẳng định của hắn, Thanh Hà dao động và hoài nghi ngay tức thì, sao ta có thể nghi ngờ năng lực giám định và thưởng thức của Vương Duyệt chứ?
Vương Duyệt nói tốt, vậy nhất định là tốt, là ta đã đánh giá bản thân mình quá thấp.
Thanh Hà được cổ vũ thì cụp mắt tiếp tục đàn, đàn lung tung một hơi, Vương Duyệt lại kề sát người vào, bắt lấy bàn tay không an phận của nàng tiếp tục dạy một - một.
Từ xưa đã có câu “thầy hiền dạy ra trò hư”.
Sự thừa nhận bất chấp nguyên tắc của Vương Duyệt đã khiến Thanh Hà tràn đầy tự tin.
Tuy tiếng đàn rất khó nghe, nhưng nụ cười lại xuất hiện càng lúc càng nhiều.
Vương Duyệt thấy nàng vui, hắn cũng vui vẻ, tới gần nửa đêm mới nói lời tạm biệt.
Thanh Hà vẫn chưa thỏa mãn, nàng lấy hết can đảm nói: “Ta vẫn chưa quen lắm, ngày mai thế tử có thể tới dạy ta tiếp không?”
Dạy học trò hiểu hết thì thầy giáo sẽ không còn việc gì nữa, Vương Duyệt là một người chơi đàn giỏi nhưng không phải thầy giáo giỏi, hắn cố ý dạy vớ vẩn liền một mạch.
Vương Duyệt cúi đầu, tươi cười như gió mát trăng thanh, “Công chúa về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta lại đến.”
Thanh Hà trở về khoang thuyền, nàng vẫn phấn khích đến mức trằn trọc khó ngủ, nàng đứng dậy, ôm đàn Nguyễn của Vương Duyệt lên giường rồi đặt bên gối, hít sâu một hơi, dường như trên đàn Nguyễn vẫn còn lưu lại mùi của Vương Duyệt.
Nếu bên gối là Vương Duyệt thì tốt rồi, trong đầu Thanh Hà nổi lên một suy nghĩ khi sư diệt tổ và đại nghịch bất đạo.
* Ghi chú: những đoạn mình để chàng là lời độc thoại nội tâm của nữ chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...