Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Vũ Xương, Bạch Châu Sa.
Trong lúc Tuân Hoán và Chu Phủ đang nói chuyện phiếm đột nhiên nhìn thấy một làn khói trắng bốc lên từ trên chiến thuyền lớn.
Chu Phủ đứng lên tức thì, “Thám tử ở phía trước đã phát hiện tung tích của Vương Trừng, chúng ta qua đó thôi.”
Hai người bước lên thuyền nhỏ, Chu Phủ lái mái chèo, đuổi theo thuyền lớn ở đằng trước.
Trên thuyền nhỏ có hai mái chèo phụ nên Tuân Hoán ngồi ở phía sau cùng chèo thuyền với Chu Phủ.
Nhưng không biết Tuân Hoán thao tác không đúng ở chỗ nào mà sau khi nàng sử dụng lực, thuyền nhỏ không đi về phía trước mà lại xoay lòng vòng trong lòng sông giống như có ma lực!
Chu Phủ cạn lời một lát, mới nói: “Ta chèo một mình là được, thỉnh Tào đệ buông tay.”
Tuân Hoán cũng vì quá sốt ruột, thấy Chu Phủ chèo thuyền rất dễ dàng, nhưng sao vào trong tay mình lại thành xoay vòng quanh thế này? Nàng ấy hiểu mình chỉ làm cản trở chứ không giúp được gì nên thu hai mái chèo lại, “Xin lỗi huynh.”
Chu Phủ nói: “Chèo thuyền không đơn giản thế đâu, chờ đến khi cứu được công chúa Thanh Hà, ta sẽ dạy Tào đệ chèo thuyền.”
Tuân Hoán nghĩ thầm, có nhiều bản lĩnh không đè chết người được nên nói: “Được, cảm ơn Chu huynh.”
Thuyền nhỏ đuổi kịp thuyền lớn, hai người lên thuyền, quả nhiên thám tử tới báo, nói là ở chỗ tiếp giáp giữa Tương Châu và Giang Châu ở phía trước phát hiện chiến thuyền lớn và năm chiếc tàu chi3n của Vương Trừng.
“Nhưng bọn họ rất kỳ lạ, thuyền lớn đã dừng lại và thả mấy thuyền nhỏ xuống, còn thắp đèn lồng, không biết là đang tìm cái gì trên sông Trường Giang?”
Lòng Vương Duyệt thắt lại, nói: “Chúng ta mau tới chặn đường Vương Trừng.”
Chạy khoảng mười mấy dặm, cuối cùng cũng nhìn thấy mấy thuyền chiến lớn đang đốt đèn lồng sáng trưng, ánh trăng như nước, một chiếc thuyền nhỏ chạy đến, hai binh lính dâng công văn lên, nói: “Thứ sử Kinh Châu Vương Trừng từng nghe nói Minh chủ Giang Nam hiền đức, tối nay đặc biệt tới đầu quân cho minh chủ, từ đây xin nhận Minh chủ là chủ.”
Chu Phủ tiếp nhận công văn, Vương Duyệt nói: “Ta theo các ngươi cùng về chiến thuyền nghênh đón Vương đại nhân để thể hiện thành ý của Liên minh Giang Nam chúng ta.”
Thuyền lớn của Liên minh Giang Nam tiếp tục đi về phía trước, mục đích là đi song song với chiến thuyền lớn của Vương Trừng, sau đó bắc một tấm ván dài làm cầu nối qua lại giữa hai con tàu.
Hai binh lính ở lại thuyền lớn, Vương Duyệt hỏi: “Vừa rồi thấy các ngươi dừng thuyền lại giữa đường, thả thuyền nhỏ xuống rồi soi đèn lồng trên mặt sông, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Binh lính nghe xong thì sắc mặt trắng bệch, nói: “Nghe người phía trên ta nói có cướp theo dõi bọn ta, chúng bơi giỏi nên đã lén lặn xuống đáy nước đóng đinh vào thân thuyền, sau đó trèo vào khoang thuyền, may mà người của chúng ta kịp thời phát hiện xua đuổi cướp.
Đám cướp đó hoảng loạn chạy trốn, không biết sao lại xông vào được phòng ngủ của nữ quyến, mưu đồ bắt cóc nữ quyến, nữ quyến đó tính tình mạnh mẽ quyết liệt, không muốn làm tù binh nên nhảy thẳng từ cửa sổ xuống lòng sông, Vương đại nhân rất tức giận, sau khi giết cướp đã sai người xuống sông tìm kiếm, đến nay vẫn chưa tìm được.”
Vương Duyệt và Tuân Hoán liếc nhau, đồng thời bắt lấy binh lính rồi quát lên: “Nữ quyến là ai?”
Binh lính sợ tới mức run bần bật, “Không biết! Là nữ quyến trong nhà Vương đại nhân, ra vào đều đội mũ có rèm che mặt rủ xuống tận mắt cá chân, bọn ta không biết là ai.”
Đám người Vương Duyệt lòng nóng như lửa đốt, chờ sau khi lên thuyền lớn của Vương Trừng thì hỏi ngay tức khắc: “Công chúa đâu?”
Vương Trừng quỳ xuống đất, khóc hu hu: “Lão thần vô dụng quá! Đề phòng thế đề phòng nữa, cuối cùng vẫn để cướp bám vào, bọn chúng xuất quỷ nhập thần, từ lòng sông bò lên trên thuyền, đi lung tung lại xông được vào phòng ngủ của công chúa, tính tình công chúa mạnh mẽ quyết liệt, không muốn bị phường trộm cướp bắt cóc nên đã nhảy từ cửa sổ xuống nước!”
Trên boong tàu còn có năm thi thể bị chém đến mức gương mặt hoàn toàn biến dạng, Vương Trừng nói bọn họ chính là cướp đã leo lên chiến thuyền.
Thật ra năm người này đều không phải cướp, mà chính là thị vệ chịu trách nhiệm bảo vệ phòng ngủ của công chúa Thanh Hà.
Sau khi Thanh Hà nhảy xuống sông, Vương Trừng biết đã lớn chuyện nên xử tử ngay năm nhân chứng này, nói dối là cướp và ụp cái nồi bức Thanh Hà nhảy xuống sông lên đầu cướp.
Vương Duyệt không tin, bởi vì hắn hiểu Thanh Hà, cướp chỉ cần tiền của, nếu Thanh Hà bị cướp bắt cóc nhất định sẽ phối hợp với bọn họ, muốn Vương Trừng lấy tiền chuộc người, nàng sẽ không làm ra hành động quá khích như nhảy xuống sông —— kỹ năng bơi lội của Thanh Hà không tệ, cũng biết bơi, nhưng nhất định việc nhảy xuống sông Trường Giang không phải là lựa chọn hàng đầu của nàng.
Chỉ có bị ép đến đường cùng, không còn lựa chọn nào khác thì Thanh Hà mới có thể nhảy xuống sông thoát thân.
Phản ứng đầu tiên của Vương Duyệt là Vương Trừng đã giấu Thanh Hà đi, nói: “Vương đại nhân, ngươi không cần giở trò nữa, chuyện ở thành Kinh Châu còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, mau giao công chúa ra đây, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Tính tình Tuân Hoán nóng nảy, không bình tĩnh như Vương Duyệt, không nhìn thấy Thanh Hà, nàng ấy một cước đá bay con trai trưởng Vương Chiêm bên cạnh Vương Trừng, “Công chúa đâu? Nói mau!”
Vương Chiêm bị thương ở chân từ boong tàu đập thẳng vào lan can, đau đến mức ôm bụng lăn lộn.
Chu Phủ ở một bên không ngờ rằng sĩ tộc cao quý đẹp đẽ như Tào Mãnh khi ra tay sẽ hung ác như vậy, vô thức lùi ngay về sau hai bước.
Vương Trừng cuống quýt đi xem con trai trưởng, “Công chúa đã nhảy xuống sông, thật sự nhảy xuống sông rồi! Chúng ta không lừa các ngươi đâu!”
Tuân Hoán không quan tâm, nàng ấy rút roi ngựa bên hông ra, bắt đầu quất, không nói một lời thừa thãi, cứ vung roi lên là một cái vụt.
Vụt vụt vụt!
Cha con Vương Trừng và Vương Chiêm ôm nhau lăn lộn, muốn né đòn roi, nhưng roi của Tuân Hoán nhanh như gió, dưới cái nhìn của Chu Phủ, hắn thậm chí không nhìn thấy roi đâu mà chỉ thấy vô số bóng roi.
Mười mấy roi gần như hoàn thành chỉ trong nháy mắt.
Tuân Hoán thu roi, áo bào trên người hai cha con nhà này đều bị vụt nát, lộ ra những vệt roi sưng đỏ.
Tuân Hoán lạnh lùng nói: “Ta ghét nhất có người lừa ta.
Nếu không có sự thật ta muốn nghe, ta sẽ tiếp tục vụt.”
Vương Trừng không ngờ Tào Mãnh tên đúng như người, sẽ hung ác và quyết liệt như thế, nhưng bây giờ ông ta không có đường lui, cũng không thể nói mình và con trai gài bẫy, bức công chúa Thanh Hà nhảy sông tự sát, chỉ đành cắn răng nói: “Chuyện liên quan đến an nguy của công chúa, ta không dám bịa đặt nói dối.
Các ngươi có thể đi lục soát thuyền, thậm chí lật tung từng tấm ván lên xem ta có giấu công chúa hay không, nàng ấy thật sự nhảy xuống sông rồi.”
Tuân Hoán lại vung roi lên.
“Khoan đã!” Vương Duyệt vừa nói, roi của Tuân Hoán giống như vật sống, nói thu vào là thu vào.
Vương Trừng mừng rỡ, “Hiền chất! Vẫn là ngươi hiểu ta, ta thật sự không nói láo!”
Vương Duyệt không để ý tới hắn, mà dùng một chân đá vào đùi Vương Chiêm đang cuộn tròn như con tôm bị nấu chín, đá thẳng vào chân trái đang co quắp lại.
Vừa nãy những đòn roi của Tuân Hoán đã vụt nát quần áo của hai người kia, quần áo ngoài của Vương Chiêm bị rách thành từng mảnh vải vụn, da thịt không được che đậy bị lộ ra bên ngoài, Vương Duyệt phát hiện trên đùi Vương Chiêm có vết thương cũ —— được dùng vải xô băng bó, lúc Tuân Hoán vụt roi, cây roi làm rách cả lớp bông băng bên trong vải, lộ ra vết thương dài khoảng ba tấc ở trên đùi, vết thương còn mới nên khi mất lớp bông vải băng bó, máu tươi tràn ra từ vết thương.
Vương Duyệt hỏi: “Vết thương này là từ đâu?”
Vương Chiêm đâu đã từng bị nghiêm hình tra tấn như này bao giờ? Giờ nói cũng không nên lời, chỉ khóc lóc kêu lên: “Đừng đánh! Đừng đánh ta!”
Lão cáo già Vương Trừng vẫn còn thông minh, vội nói: “Đây là vết thương khi đánh nhau với bọn cướp để bảo vệ công chúa.”
Vương Duyệt cẩn thận từng li từng tí, “Đánh nhau với cướp mà phải cần nhi tử ruột của ông ra tay sao? Thế hộ vệ trên thuyền ông làm cái gì? Bọn họ đều không làm sao, chỉ có mình nhi tử ông bị thương?”
Nói xong, không đợi Tuân Hoán rút roi, Vương Duyệt đã rút kiếm, chọc thẳng vào chỗ đang máu chảy đầm đìa trên đùi Vương Chiêm.
Á!
Vương Chiêm phát ra tiếng gào thét như không phải của mình.
“Đừng chọc nữa! Ta nói!” Vương Chiêm không chịu được, Vương Duyệt đã phát hiện nhiều điểm đáng ngờ, cứ truy hỏi tới cùng sẽ không giấu được, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, vì thế hắn ta vừa ôm cái chân chảy đầy máu vừa nói đầu đuôi ngọn nguồn sự thật chuyện Thanh Hà nhảy xuống sông.
“… Chuyện là như vậy.” Vương Chiêm khóc lóc nói: “Không ngờ công chúa quyết liệt như vậy, sau khi nàng ấy nhảy xuống sông, chúng ta đã phái thuỷ quân đi tìm, còn đi tìm cả hai bên bờ sông nhưng vẫn không tìm được, sống không thấy người, chết không thấy xác.”
“Ta thật sự không ngờ rằng sẽ ép chết nàng ấy, ta chỉ muốn ——”
Vương Duyệt bóp cổ Vương Chiêm, chặt đứt lời hắn nói.
Vương Chiêm gỡ tay Vương Duyệt ra, ra sức giãy giụa, nhưng tay Vương Duyệt giống như kìm sắt, cho dù Vương Chiêm có vùng vẫy thế nào vẫn không thể tránh thoát, hai chân đá đạp lung tung trên boong tàu, từng tiếng đùng đùng cứ thế vang lên.
Vương Trừng muốn nhào tới cứu con trai trưởng nhưng bị Tuân Hoán đạp thẳng lên boong tàu, không thể động đậy.
Vương Trừng khóc lóc nói: “Hiền chất! Nó là đường ca ngươi! Các ngươi cùng nhau lớn lên ở phố Vĩnh Khang! Giết hại người cùng tộc sẽ bị đuổi khỏi gia môn và gạch tên khỏi gia phả! Thanh danh của ngươi mất hết rồi thì tương lai còn có tiền đồ gì?”
Nhưng Vương Duyệt không hề dao động, vẫn tiếp tục bóp cổ Vương Chiêm.
Vương Trừng lại nói: “Công chúa Thanh Hà chết vì nghịch tử nhà ta thì sẽ có luật pháp trừng phạt nó, xử chém đầu nó cũng có đao phủ hành hình, sớm hay muộn nó cũng sẽ chết, cần gì phải làm bẩn tay ngươi? Ngươi thông minh từ nhỏ, chắc chắn hiểu được cái nào lợi cái nào hại! Mau buông nó ra!”
Vương Duyệt không buông.
Vương Trừng tuyệt vọng nhìn hai chân con trai thẳng đơ, tiếng động lặng đi, người đã tắt thở.
Vương Duyệt buông tay, rút kiếm chỉ vào Vương Trừng.
Vương Trừng không ngờ Vương Duyệt giết Vương Chiêm vẫn chưa đủ, giờ còn muốn động tới ông ta thì vội vàng nói: “Ngươi điên rồi hả! Ta là đường thúc của ngươi! Tộc trưởng Vương Diễn của Lang Gia Vương thị là ca ca ruột của ta! Ngươi đã gi3t ch3t người cùng thế hệ, giờ còn muốn giết trưởng bối, chuyện này không thể giấu giếm, trưởng tử của Chinh Đông Đại tướng quân Chu Phỏng ở đây, Chu công tử! Cứu ta với! Vương Trừng ta tới đầu quân cho Minh chủ Giang Nam, Vương Duyệt lại muốn gi3t ch3t cha con ta! Đến lúc đó phụ thân ngươi sẽ phải giải thích như nào với Minh chủ Giang Nam?”
Chu Phủ từ trước đến nay đều vùi đầu ở Giang Nam, làm gì từng nhìn thấy cảnh tượng này? Nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Hắn cảm thấy cha con nhà họ Vương tính kế làm hại công chúa Thanh Hà bằng thủ đoạn đê tiện, có chết cũng chưa hết tội.
Vương Chiêm thì thôi, hắn suýt chút nữa làm nhục công chúa.
Nhưng Vương Trừng dù sao cũng là Thứ sử Kinh Châu, ông ta đã quy hàng phụ thân ngay từ đầu.
Nếu giờ ông ta chết, phụ thân cầm hai thi thể cha con bọn họ thì phải báo cáo công việc như thế nào?
Chu Phủ vào thế khó xử, Tuân Hoán đã giẫm một chân lên Vương Trừng, chân dài thẳng tắp giống như một cây đinh đè chặt Vương Trừng trên boong tàu, không thể động đậy.
Tuân Hoán bình tĩnh nhìn Chu Phủ, “Chu huynh, huynh muốn cứu loại loạn thần tặc tử đã ép chết công chúa này sao?”
Chu Phủ vừa nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Tuân Hoán thì lập tức không dám động đậy, “Ta không có, đệ nói bừa, đã là loạn thần tặc tử thì đương nhiên ai cũng có thể gi3t ch3t.”
Chu Phủ sợ đến chết! Hắn cảm giác nếu hắn muốn cứu Vương Trừng, vậy thì người bị giẫm dưới chân Tuân Hoán sẽ lập tức đổi thành hắn.
Vương Trừng hết hy vọng ngay tức thì.
Vương Duyệt nói: “Ta vốn muốn cho ngươi nếm đủ mọi khổ sở trên đời rồi mới chết, nhưng Vương Chiêm đã chết, một mạng đổi một mạng, bằng quan chức và địa vị của ngươi, chắc chắn cuối cùng sẽ được Minh chủ miễn tội chết, nếu đã như vậy, thì ——”
Vương Duyệt vung kiếm, đầu Vương Trừng lăn lông lốc đến bên cạnh Vương Chiêm đã tắt thở.
Cha con Vương Trừng, Vương Chiêm mất mạng cùng lúc.
Lúc này thuyền của phò mã Vương Đôn tới nơi.
Vương Đôn lên thuyền, nhìn thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa, còn có thanh kiếm đẫm máu trong tay Vương Duyệt thì còn gì không hiểu nữa?
Vương Đôn vung kiếm lên tức thì, cũng chặt đứt đầu Vương Chiêm, đan chéo đầu tóc hai cha con vào nhau, thắt thành nút rồi treo lên cờ hiệu, hét lớn tiếng về phía thuyền của dân Ba Thục lưu lạc đang đuổi tới: “Vương Trừng lạm sát tám nghìn dân Ba Thục lưu lạc, đây là việc một mình hắn gây ra chứ không liên quan gì đến Minh chủ Giang Nam.
Giờ ta đã gi3t ch3t cha con Vương Trừng, Vương Chiêm, có đầu làm chứng, mục đích của các vị đã đạt được, hơn nữa nơi này sắp đến địa phận Giang Châu, mời các vị nhanh chóng lui quân, không được xâm phạm vào đất của Minh chủ Giang Nam!”
Đỗ Thao thay mặt năm mươi nghìn lưu dân Ba Thục đáp lại: “Chúng ta muốn mang đầu Vương Trừng đi để tế tám nghìn vong hồn người th4n dưới lòng đất!”
“Chuyện này có khó gì? Ta còn có thể tặng miễn phí một cái nữa.” Vương Đôn là người thoải mái, gỡ ngay hai đầu người xuống khỏi cờ hiệu, xoay tròn vài cái như sao băng rơi rồi ném chính xác lên trên boong tàu của Đỗ Thao.
Đỗ Thao lấy được đầu của cha con Vương Trừng, lại thấy Chinh Đông đại tướng quân Chu Phỏng đã ra lệnh cho thuỷ quân bên dưới triển khai thế tấn công trên lòng sông để bảo vệ Giang Châu và ngăn cản dân tị nạn Ba Thục tiến vào, biết là không thể nào tiến thêm một bước nên lập tức ra lệnh rút quân.
Giải quyết xong cha con Vương Trừng, Vương Duyệt và Tuân Hoán mượn binh của Chu Phỏng để tìm kiếm Thanh Hà ở hai bên bờ hạ lưu sông.
Tuân Hoán thấy mặt Vương Duyệt thâm trầm như nước thì an ủi Vương Duyệt, cũng an ủi chính mình, nói: “Huynh yên tâm đi, ta đích thân dạy Thanh Hà bơi, mùa hè năm ngoái kết thúc, nàng ấy còn bơi giỏi hơn ta, nàng ấy nhất định sẽ thoát hiểm.”
Vương Duyệt an ủi lại Tuân Hoán, cũng tạo hy vọng cho mình, nói: “Ta đã đến phòng nàng ấy xem thử, bên cạnh cửa sổ là giường, trên giường không có gối đầu, gối đầu là gối gỗ, bên ngoài bọc vải lụa chần bông, có thể nổi trong nước, ta đoán lúc Thanh Hà nhảy xuống sông đã ôm theo gối, nàng ấy thông minh dũng cảm như vậy, nhất định sẽ không có việc gì, chúng ta nhanh một chút tìm được nàng ấy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...