Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Kỷ Khâu Tử Vương Đạo là mưu sĩ dưới một người, trên vạn người ở Giang Nam, Vương Đạo nói cái gì thì Minh chủ Giang Nam Tư Mã Duệ sẽ làm cái đó.
Nghe nói Vương Đạo có con trai trưởng Vương Duyệt giống như tiên đồng sống ở Lạc Dương, được xưng là kỳ lân* tử của Lang Gia Vương thị, cũng là thiếu niên xuất chúng nhất trong cùng lứa tuổi của Vương gia.
* Kỳ lân: tượng trưng cho điềm lành
Bôn ba chạy trốn cả một đường, trên người Vương Duyệt không có bất kỳ thứ gì có thể chứng minh thân phận như phù bài, công văn,… nhưng Chu Phỏng vừa nhìn thấy mặt Vương Duyệt đã tin ngay lập tức.
Ngoài hắn ra thì còn người nào xứng được gọi là kỳ lân tử?
Dưới sự nổi bật của Vương Duyệt, ngay cả con trai ruột thịt của Chu Phỏng cũng biến ngay thành chó nhà, tự cảm thấy xấu hổ.
“Vương Trừng bắt cóc công chúa điện hạ?” Chu Phỏng giật mình, “Vương Trừng muốn mang công chúa đi đầu hàng nước Hán?”
Vương Duyệt nói: “Hắn vốn định ép công chúa hiệu triệu thiên hạ, thành lập Kinh Châu Hành đài, lấy danh nghĩa công chúa để chiêu binh mãi mã, cùng tồn tại với Minh chủ Giang Nam.
Nhưng bị dân tị nạn Ba Thục và dân chúng Kinh Châu xua đuổi, bây giờ chạy trốn như chó nhà có tang.
Ta không biết tính toán của hắn, nhưng đang có thuyền đuổi theo sau hắn, đường thủy đoạn Tương Châu dưới sông Trường Giang có cướp, bên bờ có thổ phỉ, số quân đội còn lại của hắn có hạn, tuyệt đối không dám lên bờ, chỉ có thể dựa vào chiến thuyền xông thẳng xuống hạ lưu, qua Tương Châu là Giang Châu.
Vũ Xương là nơi nhất định phải đi qua nên ta mới tới tìm Chinh Đông Đại tướng quân xin giúp đỡ.”
Chu Phỏng là quý tộc Giang Đông, tuy chưa bao giờ đi qua Lạc Dương nhưng cũng hiểu được giá trị của công chúa Thanh Hà, ông vội vàng ra lệnh cho thuỷ quân bố trí lực lượng canh phòng trên mặt sông để ngăn cản Vương Trừng.
Vương Duyệt dặn dò: “Nhất định phải giữ được tính mạng của công chúa Thanh Hà, sau khi chặn Vương Trừng lại, ta sẽ ngồi thuyền nhỏ đi trước để đàm phán với hắn, mời hắn đầu quân cho Minh chủ Giang Nam, làm phiền Chinh Đông đại tướng quân phối hợp bảo đảm an toàn cho công chúa, sau đó chúng ta sẽ lên những kế hoạch khác.”
Vương Duyệt định giết Vương Trừng.
Hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào uy hiếp đến tính mạng của Thanh Hà.
Trên mặt sông Vũ Xương, chiến thuyền lớn bé giăng đầy, chờ chiến thuyền của Vương Trừng đến.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây.
Vầng trăng tròn lạnh lẽo mọc lên trên mặt sông rộng rãi.
Vương Duyệt đã tới Giang Nam và đi qua sông mấy lần, nhưng Tuân Hoán là lần đầu tiên tới nơi này, nàng ấy cho rằng sông Lạc Hà đã đủ rộng, nhưng không ngờ sông Trường Giang ít nhất cũng rộng gấp ba lần sông Lạc Hà, tựa như một đai ngọc bao quanh Giang Nam, hơn nữa lòng sông Trường Giang có một bãi đất bồi giống như đảo nhỏ, trên bãi bồi có cây cối đồng ruộng, còn có quân đội đóng quân không khác gì so với đất liền.
Bởi vì cát trên bãi bồi màu trắng nên gọi là Bạch Châu Sa(*).
(*) Bạch Châu Sa: bãi bồi, cồn cát trắng
Vương Duyệt ở Kiến Nghiệp lúc nọ lúc kia cũng được hơn nửa năm, đã thích ứng với sự xóc nảy của chiến thuyền, nhưng Tuân Hoán không chịu được, nàng ấy bị say tàu, thuyền chạy đến giữa sông, hai chân nàng ấy mềm nhũn, nghiêng ngả đảo điên, nhưng vì mặt mũi nên cố nhịn không nôn ra.
Nhưng càng dặn lòng không được nôn lại càng muốn nôn, mùi vị này khá khó chịu!
Vương Duyệt thấy bộ dạng này của nàng ấy thì nói: “Biểu đệ đến Bạch Châu Sa ở lòng sông chờ đi, đó là đất liền, đệ sẽ không bị chóng mặt, chờ thuyền của Vương Trừng đến, đệ ngồi thuyền nhanh đến là được.”
Tuân Hoán đã không chịu được nữa nên vội vàng đồng ý.
Nếu đã là em họ của Vương Duyệt thì thân phận đương nhiên cao quý, Chinh Đông Đại tướng quân Chu Phỏng vội lệnh con trai trưởng Chu Phủ đích thân đưa “Tào Mãnh” đến Bạch Châu Sa.
Chu Phỏng nói: “Đạo Hòa, con đưa Tào công tử đi.”
Tên chữ của Chu Phủ là Đạo Hòa.
Chu Phủ và Tuân Hoán từ chiến thuyền lớn xuống thuyền nhỏ, Chu Phủ đưa đẩy hai mái chèo, Tuân Hoán chắp tay nói cảm ơn.
Thuyền nhỏ càng tròng trành hơn thuyền lớn! Tuân Hoán vì muốn chuyển sự chú ý, không muốn nghĩ đến chuyện nôn mửa nên không có chuyện gì nói cũng phải tìm chuyện để nói, nói chuyện phiếm với Chu Phủ.
“Tên chữ của huynh là Đạo Hòa, thế có phải huynh có huynh đệ có tên chữ là Chí Hòa không? Chí đồng đạo hợp (*), ha ha.”
(*) Chí đồng đạo hợp (志同道合): cùng chung chí hướng
Chu Phủ là dân di cư đời thứ năm đến từ Lạc Dương, ngôn ngữ ở nhà vẫn là tiếng Lạc Dương nên có thể giao lưu với Tuân Hoán mà không gặp trở ngại gì, nói: “Đúng là ta có đệ đệ, nhưng đệ ấy còn nhỏ, vẫn chưa có tên chữ.
Tên chữ của ta là Kỷ Khâu Tử ban tặng, Kỷ Khâu Tử vẫn luôn hy vọng thống nhất nam bắc nên đã ban tên chữ Đạo Hòa ở quan lễ* năm nay của ta.”
Chu Phủ hỏi: “Không biết tên chữ của Tào công tử là?”
Tuân Hoán nói: “Ta không có tên chữ, sau này không cần gọi Tào công tử, cứ gọi tên ta là được.”
Chu Phủ hơi căng thẳng khi giao tiếp với kiểu công tử có địa vị cao quý ở Trung Nguyên như này, lúc nói chuyện rất nghiêm túc: “Lễ nghi phép tắc không thể bỏ được, ta cứ gọi huynh là Tào huynh vậy.”
Tuân Hoán vội vàng nói: “Chu huynh, ta nhỏ hơn huynh một tuổi.”
Chu Phủ nói: “Tào đệ, sắc mặt đệ tái mét, chắc là say sóng rồi, không sao, muốn nôn thì nôn, không phải kiêng dè gì.”
Chu Phủ vừa nói vừa nhấn mạnh từng chữ, Tuân Hoán cuối cùng không nhịn được, nằm nhoài trên mép thuyền nôn kịch liệt, cả bữa cơm tối nay đều đút cho cá tép dưới sông.
Tới Bạch Châu Sa thì vừa hay nôn xong, Chu Phủ đưa bình nước tới, “Cho đệ súc miệng.”
Tuân Hoán che miệng, “Không cần đâu, sẽ làm bẩn bình nước của huynh, ta dùng nước sông lau rửa chút là được.”
Chu Phủ nói: “Đệ vừa nôn xuống sông.”
Còn chưa dứt lời, chỉ vừa nói một cái Tuân Hoán đã thấy kinh tởm, đành phải nhận lấy bình nước, ngửa cổ lên, duy trì một khoảng cách giữa miệng mình và miệng bình rồi đổ nước xuống súc miệng.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, cồn cát trắng như bông vải mềm mại, nước trong bình tràn ra bên môi người thiếu niên, từ cần cổ thon dài mảnh mai như thiên nga rồi dần lăn xuống, Chu Phủ nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của thiếu niên, nghĩ thầm quý tộc Trung Nguyên đúng là khác, ngay cả tư thế uống nước thô lỗ như này cũng thanh thoát đẹp xinh.
Tuân Hoán súc miệng, hai chân giẫm lên Bạch Châu Sa đã hết nôn nao ngay tức thì, lần đầu tiên trong đời cảm thấy đất mẹ thân thương đến vậy.
Tuân Hoán cất bình nước đi, “Ta nên rửa sạch rồi mới trả Chu huynh.”
Chu Phủ tháo nút thắt áo giáp bên ngoài chiến bào rồi trải xuống bãi cát, “Đệ vừa nôn xong, ngồi nghỉ một chút đã.”
Chu Phủ còn hái những trái dâu tằm màu đỏ tím trên Bạch Châu Sa, “Loại quả này chua ngọt ngon miệng, có thể ức chế tốt nhất mấy thứ tạp nhạp trong bụng, đệ nếm thử đi.”
Tuân Hoán ăn một quả, miệng ứa nước miếng nên ăn liền mấy quả, vừa ăn vừa nói: “Lạc Dương cũng có loại quả này, nhưng phải tới tháng năm mới chín, với lại không to bằng ở đây.”
Tuân Hoán thở dài: “Bây giờ Lạc Dương đã là một tòa thành chết, đâu đâu cũng thấy cướp bóc với giết người phóng hỏa.
Nếu là lúc thái bình, ta còn có thể mang huynh đi Lạc Dương thăm thú, nếm thử lê giòn của Nhung kẹt xỉ hàng xóm, quả đó ăn rất ngon, tiếc là bị thiêu sạch rồi.”
Tuân Hoán chuyển chủ đề, “Nhưng Kỷ Khâu Tử phu nhân đã giữ được giống loại lê đó, nói là muốn trồng ở Kiến Nghiệp, chờ mấy năm nữa sẽ ra hoa kết quả, ta dẫn huynh tới nhà Kỷ Khâu Tử ăn lê giòn nhé.”
Chu Phủ nói: “Vinh hạnh của ta.”
Tuân Hoán không câu nệ, là người vừa gặp đã thân quen, Chu Phủ tuy hơi ngại ngùng dè dặt nhưng dưới sự lôi kéo của Tuân Hoán cũng trở thành người dẻo miệng hay nói, kể cho nàng nghe về các phong tục và con người Giang Nam.
Trong lúc hai người nói chuyện thì ở phía tây sông Trường Giang, chiến thuyền lớn của Vương Trừng sắp tới địa phận Giang Châu, Thanh Hà bị say sóng, ở trong khoang thuyền quá ngột ngạt nên ra ngoài boong tàu hít thở không khí.
“Công chúa điện hạ.” Trưởng tử Vương Chiêm của Vương Trừng tới hành lễ.
Thanh Hà vội nói: “Vương công tử có chuyện gì?”
Vương Chiêm giơ một hộp thuốc lên, “Nghe nói công chúa bị say sóng, ở chỗ vi thần có thuốc viên, ngậm thuốc này ở dưới lưỡi sẽ giảm bớt các triệu chứng.”
“Cảm ơn Vương công tử.” Thanh Hà vừa nói, thị nữ ở bên cạnh cũng nhận lấy hộp thuốc.
Vương Chiêm ra hiệu cho thị nữ: “Ngươi mang thuốc đến phòng ngủ của công chúa đi.”
Thị nữ nghe lời người nhà họ Vương nên vội vàng làm theo.
Trên boong tàu chỉ còn Thanh Hà và Vương Chiêm, Thanh Hà cảm thấy có cảm giác bí bách thì nói: “Gió đêm trên sông hơi lạnh, ta về khoang thuyền trước.”
Vương Chiêm nói: “Vi thần cung tiễn công chúa.”
Thanh Hà trở lại khoang nằm xuống, trên bàn nhỏ ở bên giường, thị nữ đã lấy một viên thuốc điều trị say sóng đặt ở trong khay để cho Thanh Hà ngậm.
Thanh Hà không dám ăn uống những thứ linh tinh, cũng không chạm vào thuốc, nhưng đây là “ý tốt” của người nhà họ Vương, nàng không biết ơn cũng không hay, vì thế Thanh Hà mở cửa sổ rồi ném viên thuốc xuống lòng sông Trường Giang để hủy chứng cứ.
Sau đó Thanh Hà nhắm mắt lại, cố ép mình ngủ, ngủ rồi sẽ không say sóng nữa.
Sau khoảng thời gian tầm ba nén hương, Thanh Hà vẫn không ngủ được, nàng có tâm sự, lúc thì nghĩ mẹ ở Bình Dương sống như thế nào, lúc lại nghĩ không biết bây giờ nhóm người Vương Duyệt đang ở đâu, cứ nghĩ tới nghĩ lui rồi không ngủ được.
Lúc này nghe thấy tiếng cửa phòng mở, nàng tưởng thị nữ đi vào thêm than nên không để ý, trên khoang thuyền trải thảm rất dày, không nghe thấy tiếng bước chân, cho nên lúc có người vén màn lên, Thanh Hà ngửi thấy một mùi hương không phải từ trên người thị nữ, mới phản ứng lại, lăn ngay xuống, đi chân đất xuống giường rồi thuận tay cầm luôn giá cắm nến: “Ai!”
Người tới thấy nàng vẫn có thể cử động thì rất bất ngờ: Không đúng, lúc này nàng nên hôn mê bất tỉnh mới phải, chẳng lẽ… nàng không uống thuốc?
Trong bóng tối, chỉ có chậu than phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Thanh Hà không thấy rõ tướng mạo của người đến, nhưng từ chiều cao và dáng người có thể xác định người đến là đàn ông.
Thanh Hà quát lớn: “Ngươi là ai mà dám xông vào phòng ngủ của công chúa!”
Nói xong, Thanh Hà còn cố ý đẩy ngã bàn nhỏ, bình hoa ở bên trên đổ rầm xuống đất vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
Bên ngoài luôn có hai binh lính đứng gác thay phiên nhau, nghe thấy tiếng động nhất định sẽ tiến vào, nhưng Thanh Hà đã gây ra tiếng động lớn như này mà vẫn không có lấy một bóng người, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước sông chảy cuồn cuộn ngoài cửa sổ.
Thanh Hà cầm giá cắm nến bên tay phải, còn tay trái nhặt một mảnh sứ vỡ từ dưới đất lên, “Mau lui ra!”
Người tới không tiến cũng không lùi, còn cầm mồi lửa châm lên ngọn nến trên giá cắm ở đầu giường, “Công chúa điện hạ, ta là Vương Chiêm.”
Phòng ngủ sáng dần lên, Thanh Hà nhìn thấy Vương Chiêm chỉ mặc áo ngủ mỏng manh thì còn gì không hiểu nữa?
Thanh Hà cố hết sức kiềm chế cơn phẫn nộ, duy trì sự bình tĩnh, “Vương công tử vào nhầm phòng rồi, xin mời trở về, sẽ không có lần sau.”
Vương Chiêm ăn vạ không đi, “Công chúa và ta là vừa gặp đã yêu, công chúa lấy thân báo đáp, sao ta có thể từ chối mỹ nhân như công chúa? Đêm nay nhất định phải làm xong chuyện tốt.”
Đây là kế hoạch của cha con Vương Trừng và Vương Chiêm.
Trước kia lúc ở Kinh Châu chính là như vậy, hiện giờ Kinh Châu đã mất, Vương Trừng muốn coi Thanh Hà như lễ vật dâng tặng cho Minh chủ Giang Nam, nhưng trước lúc đó, Vương Chiêm cần chiếm hữu Thanh Hà trước, đem gạo nấu thành cơm, tương lai mới có thể bảo đảm Thanh Hà sẽ gả cho Vương Chiêm và sinh ra huyết mạch nhà họ Vương.
Đơn giản mà nói, cha con Vương Trừng Vương Chiêm thèm muốn thân phận và cái bụng của Thanh Hà, đây là tài nguyên có một không hai, bây giờ bọn họ còn có thể cưỡng ép để giành về tay, nhưng một khi đã tới địa bàn của Minh chủ Giang Nam thì có lẽ minh chủ sẽ có sắp xếp khác và gả Thanh Hà cho người khác.
Ai vừa gặp cmn đã yêu ngươi! Thanh Hà cố giữ bình tĩnh, “Vương công tử tuấn tú lịch sự, nhưng bây giờ ta vẫn đang trong hiếu kỳ*, không thể bàn chuyện hôn nhân đại sự.
Cảm ơn sự ngưỡng mộ của công tử, chờ đến khi qua hiếu kỳ, ta sẽ cân nhắc chuyện này.”
Nhưng Vương Chiêm không thể đợi tiếp nữa, thuyền sắp tới Giang Châu, hắn không có thời gian chờ đợi.
Thanh Hà không uống thuốc, chuyện này đã mang đến phiền phức cho Vương Chiêm, nhưng một tên đàn ông to khỏe như hắn còn sợ không khống chế nổi một cô gái sao?
Vương Chiêm lao thẳng đến, Thanh Hà ngồi xổm xuống, thuận thế dùng mảnh sứ đâm mạnh lên đùi Vương Chiêm!
Võ nghệ của Thanh Hà là do Tuân Hoán dạy, tuy hơi thô thiển nhưng vẫn thừa sức đối phó với tên ăn hại Vương Chiêm.
“Á!” Vương Chiêm vừa ôm chân bị thương lùi lại vừa kêu, “Người đâu!”
Vương Chiêm vừa gào một tiếng, hai thị vệ đẩy cửa đi vào ngay lập tức.
Vương Chiêm chỉ vào Thanh Hà, “Trói nàng lại rồi rót thuốc!”
Một chọi hai, lại còn là hai binh lính thân thể cường tráng, tay cầm vũ khí, Thanh Hà chắc chắn không đánh lại.
Làm sao bây giờ?
Thanh Hà nắm giá cắm nến xua quanh hai người kia, đẩy một mạch đến bên cửa sổ, không còn đường lui.
May mà mùa hè năm ngoái Tuân Hoán dạy mình bơi.
Thanh Hà ném giá cắm nến về phía trước, hai binh lính tránh sang bên, Thanh Hà nhân cơ hội mở cửa sổ rồi nhảy xuống lòng sông!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...