Một buổi sớm mai trong lành, ánh mặt trời chiếu rọi khắp mọi nơi, không khí trong lành mát mẻ, làm cho Trương Cường cảm thán sự ô nhiễm của hậu thế, sao có được không khí sạch sẽ tinh khiết như bây giờ. Vừa đến đại chính cung, đã thấy một đám người ăn mặc màu mè, nhiều lứa tuổi đang đứng trước quảng trường đại điện, thấy xe ngựa của Trương Cường đi qua vội cúi rạp người hành lễ.
Sau khi vào điện, Phùng thừa tướng vội đi đón, quỳ trên sàn hành lễ: "Bệ hạ vạn tuế, lão thần xin bái kiến bệ hạ"
Trương Cường xua tay, ngồi lên ngai vàng, gật đầu nói: "Số người này đều là do thừa tướng chọn lựa ư?"
Phùng Khứ Tật nghe thấy vội cẩn trọng đáp: "Những người này là những người theo ý bệ hạ đến trước tự tấn cung, tất cả có 673 người, trong số đó, những người vì gia cảnh có vấn đề, danh tính không trong sạch đều bị trả về, số còn lại tất cả là 521 người, đợi bệ hạ tiếp tục chọn lựa rồi quyết định giữ lại."
Trương Cường nghe thấy, thấy ông ta không phải tùy tiện chọn lựa, quả nhiên còn được coi là rõ đạo lí, rất hài lòng nói: "Thừa tướng vất vả rồi, hãy ngồi xuống đây đã."
Phùng Khứ Tật nghe thế, không dám ngồi xuống, mà từ trong ngực lôi ra một cuộn lụa trơn, hai tay dâng lên cho Trương Cường nói: "Bệ hạ, đây là danh sách những người đang đợi chỉ ngoài điện xin mời bệ hạ xem qua."
Trương Cường ngó Phùng Khứ Tật đang quỳ dưới đất, gật đầu: "Thừa tướng hãy ngồi xuống nói chuyện đã" Việc quỳ hành lễ ở thời đại này quả thật làm người ta không quen, qua một năm thích ứng Trương Cường mới miễn cưỡng chấp nhận cái lễ nghi khiến người ta không hề thấy thoải mái này.
Nói xong, liền tiện tay nhận cuộn vải lụa chăm chú xem, lúc này mới phát hiện Phùng Khứ Tật làm việc quả là chu đáo tận tâm, sau mỗi cái tên đều ghi rất chi tiết quê quán, đặc trưng tướng mạo và nguyên nhân người này được chọn cũng như gia cảnh từng người.
Đang xem thì bỗng thấy một cái tên rất quen, Trương Cường bất giác giật mình, thất thanh hỏi: "Tiêu Hà?"
Thì ra trên danh sách có viết hai từ "Tiêu Hà"
Lúc này, Trương Cường gần như không tin vào mắt mình, chăm chăm nhìn mấy phút, mới phát hiện thông tin dưới cái tên có viết "Tứ Thủy Bái Nhân sinh năm 3 Thủy Hoàng, 36 tuổi, hiện đang là quan coi ngục huyện Bái, tự tiến vào cung"
Trương Cường nhìn bút tích ngay ngắn của Phùng Khứ Tật trên cuộn giấy lụạ, tư lự nói: "Không thể nào, thật là trùng hợp, con người này không phải là “Hàn Sơ Tam Kiệt” nổi tiếng lịch sử hay sao chứ? Rồi lại nghĩ đến câu chuyện nổi tiếng ‘Tiêu Hà nguyệt hạ truy Hàn Tín” được ghi chép trong lịch sự, và câu thành ngữ “Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà” trong lòng không tránh khỏi kinh ngạc.
Nhìn thấy Trương Cường nhìn đờ đẫn vào tờ danh sách, Phùng Khứ Tật có chút bất an nói: "Bệ hạ, có cần triệu gọi bọn họ không?"
Trương Cường nghe thấy tiếng, lúc này mới bừng tỉnh, vội gật đầu: "Lệnh cho họ vào đây."
Phùng Khứ Tật nghe thấy ngạc nhiên gật đầu, lệnh cho tên nội giám đang đứng ngoài điện vội vã đi dẫn hơn 500 người kia vào điện, diện kiến Trương Cường.
Nhìn thấy đám người rồng rắn tiến vào điện, Trương Cường mới gật nhẹ nói: "Vị nào là Tiêu Hà? Mời đứng ra."
Đám người lúc này đang chuẩn bị tiến lên hành lễ, nghe thấy thế liền kinh ngạc nhìn Trương Cường, dường như muốn xem vị thiên tử kinh động này rốt cuộc là người như thế nào.
Hồi lâu, không có ai ứng chỉ, không khí trong điện đột nhiên trầm xuống, Phùng Khứ Tật biến sắc mặt, lạnh lùng ra lệnh: "Tứ Thủy huyện Bái, Tiêu Hà có ở đây không?"
Lời vừa dứt, trong điện không khí im lặng như tờ, đám đông im lặng nhìn Phùng Khứ Tật đang trầm tư, đợi xem Tiêu Hà to gan lên điện.
Đúng lúc Phùng Khứ Tật chuẩn bị ra lệnh cho người lôi tên tiểu tử to gan kia ra, một người đàn ông khoảng 36 37 tuổi từ trong đám đông bước ra, ung dung quỳ xuống bậc thềm, giọng sang sảng nói: "Khởi bầm bệ hạ, thần không tự tiến vào cung, nên không thể tiếp chỉ."
Trương Cường lặng lẽ cười gượng, Tiêu Hà quả nhiên lợi hại, vừa gặp mặt đã có màn chào hỏi đặc thù như thế này, trong lòng thấy khó chịu, nhưng sắc mặt không hề thay đổi nói: "Ngươi là Tiêu Hà? Nếu đã đứng trước mặt trẫm, sao lại nói không thể tiếp chỉ."
Nghe thế, Tiêu Hà ung dung gật đầu thưa: "Thừa tướng có ân tiến cử với thần, hôm trước triệu gọi, không dám không đến, nhưng vì không phải thứ dân nên lúc này gặp mặt thiên tử không dám lừa gạt."
Phùng Khứ Tật nghe thấy thế lạnh lùng hắng giọng: "Bệ hạ, Tiêu Hà mặc dù chỉ là quan coi ngục ở huyện Bái nhưng lại có thể công bằng chấp phạt, không nể tư tình, lại biết tùy cơ ứng biến, giảm miễn hình phạt, điều này rất phù hợp với sách lược trị quốc của bệ hạ, Tiêu Hà chỉ là một quan coi ngục nhỏ bé mà dám vì xoa dịu nhân dân mà mạo sát thân, từ đó có thể thấy, ông ta có tấm lòng yêu dân, quả là hiếm có, nên mới triệu ông ta đến gặp thiên tử. Xin bệ hạ niệm tình người tài, rộng lượng xem xét."
Tiêu Hà hình như không ngờ rằng Phùng Khứ Tật lại nói đỡ cho mình, bất giác sững người nói: "Thừa tướng nếu đã đánh giá cao Tiêu Hà như thế, Tiêu Hà quả thực rất hổ thẹn"
Trương Cường nhìn Tiêu Hà đang quỳ trên đất, cân nhắc đánh giá một lúc, rốt cuộc đại danh Tiêu Hà là như thế nào, chỉ nhìn ông ta mặc áo màu xanh thẫm, tóc đen búi gọn ghẽ, sắc mặt trắng xanh, lông mày rậm, hàng râu dài dưới cằm, đôi mắt tinh anh sáng rực, làm người ta có ấn tượng sâu đậm, gặp rồi rất khó quên.
Trong lòng thầm cảm thán một tiếng, quả nhiên nhân vật được lịch sử ghi tên, quả không ngờ lại xuất chúng như thế, khó trách lại lưu danh thiên cổ.
Nghĩ đến đây, mới chậm rãi gật đầu: "Ngươi thẳng thắn như thế, trẫm rất thích, tuy nhiên trẫm vẫn muốn hỏi người, theo cục diện tình thế trước mắt, trẫm nên làm thế nào?"
Tiêu Hà nghe thây thế sững người, thây ngạc nhiên với câu hỏi mà Trương Cường vốn nên đưa ra với các vị đại thần, rốt cuộc thân phận của mình chỉ là một quan coi ngục ở huyện Bái, chốn này sao có đất cho mình phát biểu, nên không khỏi kinh ngạc nhìn Trương Cường.
Trương Cường mỉm cười, nhìn chằm chằm vào vẻ ngạc nhiên chờ đợi ông ta trả lời. Nhìn thấy nụ cười khó đoán kia của Trương Cường, Tiêu Hà miễn cưỡng sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỗn loạn, trầm ngâm một lát, mới cung kính đáp: "Bệ hạ, hiện nay Đại Tần chiến loạn khắp nơi, triều đình bị phe phái Triệu Cao khống chế quá lâu, đến nay vẫn không còn cách nào khôi phục, bệ hạ có thể cứu được Mông Điềm và Phùng thừa tướng khỏi nhà ngục Hàm Dương quả đã khiến người ta cảm phục. Tuy nhiên, Đại Tần tổn hao sức lực quá lâu, cần có thời gian nghỉ ngơi, nếu bệ hạ có thể nắm chắc Thục trong tay, thì không sợ không có anh hùng trong thiên hạ. Tất cả những gì bệ hạ làm, đã là hiếm thấy, có thế cứu vãn được cục diện trong hoàn cảnh nguy nan này, vi thần cho rằng khó có thể tìm thấy người thứ hai như bệ hạ được"
Trương Cường nghe thế, biết ông ta còn chưa nói hết tâm tư trong lòng, mà rốt cuộc cũng mới là lần đầu gặp mặt, chỉ cần có thể thu nhận về bên cạnh mình, thì có thể vô địch thiên hạ rồi.
Nghĩ đến đây, hoàng đế rất phấn chấn, nói với Phùng Khứ Tật: "Thừa tướng, thế này đi, lệnh cho bọn họ nội trong một ngày phải viết ra một bản về tình hình thế cuộc hiện nay, nếu có thể tìm được nhân tài, thừa tướng đứng ra xử lý là được rồi"
Nói xong, vui vẻ nói với Tiêu Hà: "Ý của ái khanh hình như chưa nói ra hết, cũng không cần vội, trẫm thực sự hi vọng ái khanh có thể ở lại bên cạnh trẫm, giúp trẫm trị vì thiên hạ"
Nói đến đây, hoàng đế không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của bao nhiêu con người trong điện, tiếp tục nói: "Mông tướng quân dẫn quân bên ngoài, thừa tướng tuổi cao lại đơn độc lo liệu chuyện triều chính, trẫm quả thật không đành lòng, chỉ là chuyện quốc gia quá nhiều, khó mà ứng phó. Vì thế trẫm muốn khanh phò giúp thừa tướng, giúp trẫm lo liệu chuyện thiên hạ, để Đại Tần chúng ta có thể khôi phục lại thế cũ, khanh có bằng lòng không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...