Đại Tần Bá Nghiệp

Cung Hàm Dương, Thượng Lâm Uyển, vào buổi chiều đông, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên nhánh cây trụi lủi, không trung xanh biếc mà trong vắt tựa như một khối ngọc bích vô cùng tinh thuần, một tiếng cười trong trẻo phá tan rừng cây yên tĩnh, Trương Cường vừa mới trở lại Hàm Dương mặc một miên bào màu đen thêu rồng, đầu đội phát quan màu đen, đai lưng bên hông đeo chín viên ngọc, càng nổi bật khuôn mặt trắng hồng tựa như trong tranh.

Bên người hắn, Triệu Yên đang nắm lấy Doanh Hi mới được một tuổi rưỡi, cười như hoa khẽ nói: "Bệ hạ ngày ngày chinh chiến, Hi Nhi sắp không biết đến phụ hoàng rồi!"

Trương Cường đùa với Hi Nhi đang tập tễnh học bước trên mặt đất, thỏa mãn hít sâu một hơi không khí có chút lạnh lẽo, gật đầu thở dài: "Nhìn thấy Hi Nhi khỏe mạnh như vậy, trẫm luôn yên tâm!"

Triệu Yên khoác một chiếc hồ cừu màu trắng, mái tóc đen dày lịch sự tao nhã búi ở sau đầu, Chỉ có cắm một cây trăm hoa lan bạch ngọc trong suốt, càng toát lên vẻ ngọc ngà của mỹ nhân, làm cho Trương Cường không nỡ dời mắt.

BỊ Trương Cường nhìn ngắm một hồi lâu, Triệu Yên có chút mất tự nhiên, ngượng ngùng cười cười, tránh đi ánh mắt như đuốc của Trương Cường, tiến lên ôm lấy Doanh Hi đang lắc lư trên mặt đất, trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn kia khẽ hôn một cái, mới gật đầu thở dài: "Khó được bệ hạ cho Yên Nhi mang theo Hi Nhi ra ngoài chơi đùa, Triệu Yên thật sự là quá yêu cậu bé Hi Nhi này ĩ"

Trương Cường vừa lòng nhìn thấy Hi Nhi làm nũng trong lòng Triệu Yên gật đầu cười nói: "Khó được hôm nay thời tiết tốt như vậy, bên ngoài cũng ấm áp, ôm Hi Nhi đi ra ngoài hít thở không khí, hoàng hậu thân thể không tốt, Lỗ Nguyên bệnh tình lại không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, chỉ có Yên Nhi và Hi Nhi có thể đi cùng với trẫm!"

Triệu Yên nghe vậy, vẻ mặt buồn bã, gật đầu thở dài: " Bệnh tình của Lỗ Nguyên từ sau khi sinh liền trở nên nghiêm trọng, thần thiếp thật sự là lo lắng !"

Trương Cường nhìn Hi Nhi đang nghịch cái tay nhỏ mập mạp của mình, bất giác gật đầu thở dài: " Bệnh của Lỗ Nguyên chỉ sợ chính là ở trong lòng nàng, ngự y là thần tiên cũng không trị được tật bệnh ở trong lòng."

Triệu Yên ôm Hi Nhi trong lòng . Ảm đạm thở dài: "Bái Công chạy về Hung Nô, người nhà lại ở trong ngục, cũng khó trách nàng luẩn quẩn trong lòng!"


Trương Cường đón khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hi Nhi hung hăng hôn một cái, vừa nhẹ nhàng đi đến, vừa gật đầu nói: "Hi Nhi quá nhỏ, cơ thể còn yếu, chúng ta nên hồi cung thôi!"

Triệu Yên thấy Trương Cường tránh né lời nói của mình, cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ là thản nhiên cười nói: "Bệ hạ quay về tấm điện, hay là về trong cung thần thiếp ngồi một lát?"

Trương Cường giương mắt nhìn sắc trời, gật đầu nói: "Thời gian còn sớm. Chỉ sợ trong triều còn có thể có việc, hay là theo trẫm đến tẩm điện nghỉ ngơi đi. Trẫm còn chờ Yên Nhi cũng sinh cho trẫm một cô con gái, đến lúc đó trẫm coi như không có điều gì phải ăn năn nữa!"

Trên mặt Triệu Yên đang tươi cười hơi khựng lại, đôi mắt đẹp ửng đỏ ảm đạm nói: "Triệu Yên vô phúc, phụ ân sủng của bệ hạ, ta..."

Trương Cường biết nàng trong lòng đã sớm đau lòng vì chuyện này. Lúc này nhất thời nói lỡ, không khỏi lắc đầu cười nói: "Yên Nhi, nàng còn trẻ, bây giờ chưa có con, có thể được hưởng thụ sự thoải mái hiếm có, sau này có con rồi chỉ sợ cũng không được thoải mái thế này!"

Triệu Yên nhìn trong lòng Trương Cường đang hướng về Hi Nhi cười khanh khách không ngừng, dường như nghĩ tới cái gì, thoải mái cười nói: " Con của Bệ hạ chính là con của Yên Nhi, cần gì phải chính mình thân sinh? Tương lai Hoàng Thượng có thể cho phép Triệu Yên chăm sóc bọn nhỏ. Triệu Yên sẽ vô cùng cảm kích!"

Trương Cường nghe vậy rất là cảm động. Phải biết rằng bên trong thâm cung này, mỗi người vì tư lợi của chính bản thân mình mà lúc gặp sinh tử, Triệu Yên lại có thể thản nhiên như thế, thật sự là quá hiếm có, loại tình yêu vô tư này, mới thật là yêu, mới là vật đáng quý nhất của thế gian, hiện giờ chính mình có thể ở trong khoảng không kỳ diệu này có được tình yêu chân thành đến như thế, quả nhiên là cuộc đời này không uống!

Nhìn Trương Cường ngơ ngác nhìn chính mình, trong mắt tràn đầy cảm động sâu sắc, Triệu Yên kỳ quái Sở Sở lên mặt mình. Kinh ngạc nói : "Bệ hạ. Thần thiếp chẳng lẽ có gì không đúng sao?"

Trương Cường lúc này mới bừng tỉnh, tiến lên cầm bàn tay lạnh lẽo của Triệu Yên. Ấm áp cười nói: "Yên nhi, theo trẫm hồi cung, chúng ta nên ngồi với nhau mới được!"


Triệu Yên nhìn nụ cười ấm áp chưa bao giờ gặp qua của Trương Cường, chỉ cảm thấy tận sâu trong đáy lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, trong lòng cảm thấy đau xót, trong mắt nước mắt không kìm chế được chảy xuống xuống dưới. Sau một lúc lâu , mới chậm rãi vươn hai tay ran rẩy, cầm chặt lấy bàn tay to ấm áp của Trương Cường, trong gió lạnh mùa đông, nhưng lại cảm thấy một sự ấm áp chưa bao giờ từng có.

Trở lại trong cung, giao Hi Nhi cho bào mẫu, Trương Cường còn chưa ngồi xuống ngự tháp, liền thấy Hàn Hoán tiến vào bẩm tấu nói : "Bệ hạ, Thừa tướng và Thái úy ở ngoài điện cầu kiến!"

Trương Cường gật gật đầu, xoay người ôm lấy vòng eo mềm mại của Triệu Yên kia, bên tai trắng ngọc nhẹ nhàng nói nhỏ nói: "Yên Nhi ngoan, ở bên trong điện chờ trẫm, buổi tối ở lại tẩm điện, trẫm nhớ Yên Nhi nhiều ngày rồi!"

Mặt ngọc của Triệu Yên ửng đỏ lên, liếc mắt nhìn Trương Cường một cái, hơi gật gật đầu rồi mới nhẹ nhàng lui vào nội điện.

Nhìn thân ảnh thướt tha kia biến mất ở sau màn che đại điện, Trương



Cường trong lòng nhảy mạnh, miễn cưỡng kiềm chế lửa dục trong lòng, quay đầu nhìn ra ngoài điện, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Hà và Phùng Kiếp cùng đi đến.

Nhìn thấy Trương Cường , hai người đồng thời khom người nói: "Diện kiến bệ hạ!"


Trương Cường vội vàng đứng dậy tự mình nâng hai người lên, đi đến trước tọa tháp ngồi xuống, lúc này mới gật đầu cười nói: "Đã lâu không nhìn thấy hai vị ái khanh, mọi người vẫn khỏe chứ?"

Tiêu Hà thành khẩn chắp tay nói : "Đa tạ bệ hạ ưu ái, Tiêu Hà luôn luôn khỏe mạnh, cũng không có gì."

Trương Cường nhìn sắc mặt hắn tiều tụy rất nhiều so với mình xuất chinh, mình không ở trong cung, sự vụ trong triều toàn bộ đặt ở trên vai Tiêu Hà, còn phải đốc thúc lương thảo, làm tốt công tác hậu cần của đại quân, quả nhiên là rất nhiều việc hắn phải đảm nhiệm. Lúc này nhìn hắn tiều tụy rất nhiều, có chút cảm động. Không khỏi gật đầu thở dài: "Thừa tướng phải bào trọng nhiều hơn, trẫm còn phải nể trọng Thừa tướng!"

Tiêu Hà vội vàng chắp tay nói : "Bệ hạ, đại quân đã tu chỉnh ngay tại chỗ, lương thảo đã hoàn toàn sung túc, đủ có thể đảm bảo cung cấp cho đại quân!"

Trương Cường gật gật đầu nói: "Lần này Lưu Bang đầu hàng Hung Nô , chiếu thư đòi người với Hung Nô của trẫm chuẩn bị xong chưa ?"

Tiêu Hà gật đầu nói: "Chiếu thư đã có sứ thần đưa tới Hung Nô , mấy ngày nữa sẽ có tin tức truyền đến."

Nói tới đây, cẩn thận chắp tay nói : "Bắc chinh Hung Nô, lương thảo quân giới đều đã chuẩn bị đầy đủ."

Trương Cường xoay người nhìn Phùng Kiếp vẫn trầm mặc không nói, không khỏi thở dài một tiếng, Phùng Khứ Tật qua đời chỉ sợ kích động với Phùng Kiếp không nhỏ, dù sao huynh đệ hai người cùng đảm nhiệm trọng thần trong triều, vô luận theo góc độ gia tộc hay là góc độ tình cảm mà nói đều là một sự tổn thất thật lớn, có thể tường tượng được khổ sở trong lòng Phùng Kiếp lúc này.

Nhìn Phùng Kiếp già nua rất nhiều, Trương Cường không khỏi thở dài nói : "Thái úy có thể kiên trì tiến cung tới gặp trẫm, thật là làm trẫm không ngờ tới , Thái úy trung thành với Đại Tần như thế, trẫm không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có một điều Thái úy hãy yên tâm, chỉ cần giang sơn của trẫm còn tồn tại, sẽ bào đảm Phùng thị ngươi an nhàn!"

Phùng Kiếp lúc này, vừa mới làm xong lễ tang của huynh trường Phùng Khứ Tật, còn phải xử lý sự vụ vô cùng bận rộn trong quân, đã mệt mỏi đến mức không ăn nổi. Lúc này đứng ở trong điện, cảm thấy hai chân mềm nhũn, sau khi ngồi xuống, trước mắt biến thành màu đen, lúc này nghe vậy ngớ người , mới phản ứng lại, dường không tin vào hai tai của mình , chỉ cảm thấy một hơi nóng thẳng đến não, nhất thời kích động không thể khống chế được tâm trạng của mình, phù phục ở trên mặt đất, liên tục dập đầu khóc nói : "Đại ân của bệ hạ , cả nhà Phùng thị tan xương nát thịt cũng không thể báo đáp, long ân như thế, Phùng thị không dám nhận!"


Trương Cường thở dài một tiếng, tiến lên tự mình đỡ Phùng Kiếp từ trên mặt đất đứng lên, gật đầu nói: "Thái úy không cần như thế, ba đời nhà Phùng thị trung thành và tận tâm với Đại Tần ta, lập được chiến công hiến hách, một chút an nhàn nho nhỏ ấy thật sự không là gì, Thái úy đứng lên đi."

Phùng Kiếp lúc này cũng đã bình tĩnh lại, xoay người ngồi xuống tọa tháp của mình, lúc này mới chắp tay nói: " Chuyện Bệ hạ bắc chinh Hung Nô đã chuẩn bị đầy đù, tuy rằng chiến sự quận Nhạn Môn kéo dài, nhưng tuyệt sẽ không ảnh hưởng đến xuất phát của đại quân sau đầu xuân."

Trương Cường gật gật đầu, xoay người trở lại ngự tháp ngồi xuống, nói với Tiêu Hà: "Vụ án Lưu Bang , Thừa tướng xử trí như thế nào?"

Tiêu Hà bởi vì vụ án Lưu Bang quan hệ trọng đại, hơn nữa Lỗ Nguyên ở trong cung, lúc này nghe Trương Cường hỏi như vậy, không đoán được ý tứ của Trương Cường, đành phải cẩn thận chắp tay nói: "Vụ án Lưu Bang , vi thần đã giao cho đô úy điều tra, nếu tội danh thành lập, chỉ sợ là phải tru di tam tộc, Lưu Bang dù sao vẫn là quốc thích, bệ hạ còn có thể đặc xá."

Trương Cường nghe vậy trong lòng rúng động, nhớ tới hai tròng mắt vô tội của Lưu Doanh, cũng không kìm lòng được nghĩ tới gáy ngọc trắng nõn của Thích Cơ, bất giác cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng mặc dù có chút không đành lòng, nhưng vẫn nghĩ tới thủ đoạn tàn nhẫn giảo hoạt của Lữ Hậu kia, hít sâu một hơi khí lạnh nói: "Tất cả theo lẽ công bằng, đợi xác thực tội danh xong, sẽ quyết định!"

Tiêu Hà nghe vậy vội vàng khom người nói: "Bệ hạ yên tâm, án này vi thần nhất định cẩn thận, đình úy phụ trách điều tra án này, bệ hạ chọn người nào?"

Trương Cường nghĩ một lát, nhớ tới ngày thứ nhất khi từ cung Hàm Dương trở về cung A Phòng, gã trẻ tuổi liều chết tiến gián, bất giác gật đầu nói: "Trẫm nhớ rõ ngày đó khi từ cung Hàm Dương trở về cung A Phòng, có một gã trẻ tuổi tên là Triệu Lương liều chết tiến gián, là Chương Hàm cứu hắn ra, không biết người này giờ ở nơi nào, nếu là có thể, thì nhậm người này làm đình úy, phụ trách án này đi!"

Tiêu Hà khi đó ở huyện Bái đảm nhiệm quan coi ngục, lúc này nghe vậy nghĩ mãi không ra. Lúc này Phùng Kiếp ở bên cạnh nghe vậy khom người nói: "Triệu Lương làm nghị gián đại phu, tuy rằng tuổi trẻ khí thịnh, nhưng lại cương trực, ngày đó nếu không có diệu kế của Chương Hàm cứu giúp, chỉ sợ sớm bị Triệu Cao làm hại, nếu bệ hạ dùng Triệu Lương đến phụ trách án này, vi thần cảm thấy có thể thử một lần!"

Trương Cường nghe vậy nhất thời yên lòng, gật đầu nói: "Vậy mệnh Triệu Lương đảm nhiệm đình úy, toàn lực phụ trách công việc vụ án Lưu Bang !"

Tiêu Hà vội vàng khom người nói: "Vi thần hiểu được, bệ hạ yên tâm!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui