Phệ: Cắn nuốt
Cả ngày Minh Chúc có chút không tập trung, cho dù mua được đào hoa tô lòng hắn luôn nhớ nhung muốn cũng chỉ nhấc môi cười chứ chẳng ăn miếng nào.
Trời ngả về tây, Chu Phụ Tuyết cau mày gạch bỏ những phố chợ đen bán buôn kỳ trân dị bảo trong tấm bản đồ Dạ Vị Ương đưa cho.
Lục Thanh Không với Du Nữ đúng là nửa tháng trước theo đường dẫn tới Thực Thẩm, nhưng ở thành chính ba ngày, bọn họ hai người đang sống sờ sờ lại tựa như biến mất giữa hư không, chẳng để lại chút vết tích nào.
Chu Phụ Tuyết gấp bản đồ phố chợ đen lại, âm thầm thở ra một hơi.
Chắc là Minh Chúc đợi chán quá, lúc này đang ngồi xổm cạnh gian hàng, lựa tới chọn lui.
Chu Phụ Tuyết đi qua: "Sư huynh muốn mua gì à?"
Minh Chúc "ừa" nhẹ một tiếng, ngón tay mảnh dẻ đảo nhanh trên vỏ kiếm khắc hoa văn cổ xưa, như có điều suy nghĩ cả buổi, nói: "Ta lấy cái này."
Chu Phụ Tuyết khó thấy được hắn có tâm tình mua đồ, nghe vậy lập tức muốn trả tiền giúp hắn nhưng thấy Minh Chúc moi trong ngực mình cả nửa ngày mới moi ra một miếng tinh ngọc nhiều màu trên có vết xước.
Hắn đưa sang, hỏi: "Cái này, có được không?"
Chủ gian hàng cầm lên nhìn, cười đáp: "Các hạ không cần lấy thứ này đến đùa cợt ta, cái này là tinh ngọc mấy mươi năm trước, Ngũ Châu sớm đã không còn lưu thông nữa rồi."
Chu Phụ Tuyết thấy vẻ mặt ngỡ ngàng lại mất mát của Minh Chúc, đầu quả tim như bị bóp lấy, vội nói: "Sư huynh, để đệ trả tiền cho."
Minh Chúc lắc đầu, lại lấy một khối ngọc thạch màu đen kỳ quái ra, nói: "Hắc tinh ngọc, đổi được không?"
Chủ gian hàng nhận lấy, tùy tiện dùng linh lực xem thử thì lập tức mở to mắt, trên mặt là vẻ thích thú khó mà che giấu: "Ngài xác định muốn đổi bằng cái này? Hắc tinh ngọc khắp Ngũ Châu này là vật vô giá, đừng nói đổi cái vỏ kiếm, cho dù ngài mua hết đồ trong chợ này cũng còn dư dả! Ngài, ngài chắc chắn muốn đổi với ta phải không?"
Minh Chúc gật đầu, nói: "Ừa, ta rất thích cái vỏ kiếm này."
Hắn ngoảnh đầu, hỏi Chu Phụ Tuyết: "Đẹp không?"
Nhất thời Chu Phụ Tuyết không biết phải đánh giá sao về hành vi vung tiền như rác của hắn, khóe môi hơi giật, khó nhọc nói: "Đẹp, đẹp lắm."
Minh Chúc cầm lấy vỏ kiếm, qua quýt nói mấy câu với chủ hàng rồi đứng dậy đưa vỏ kiếm cho Chu Phụ Tuyết, nói: "Nè, tặng đệ."
Chu Phụ Tuyết ngây ra, kinh ngạc nhận lấy, đợi tới khi hắn lấy lại tinh thần, Minh Chúc đã tự mình đi xa rồi.
Chu Phụ Tuyết bèn vội đuổi theo, hỏi: "Sư huynh, sao lại muốn tặng vỏ kiếm cho đệ?"
Chu Phụ Tuyết ngoái đầu, ngờ vực nhìn hắn, nói: "Không phải đệ nói vỏ kiếm không còn dùng được nữa, ra ngoài mua vỏ kiếm sao?"
Chu Phụ Tuyết ngẩn ngơ.
"Đệ… Đệ nói khi nào?"
Minh Chúc cũng có chút sững sờ, hắn dừng bước, dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Chu Phụ Tuyết, chầm chậm đè trán, mày cau lại.
"Rõ ràng đệ đã nói…"
Vẻ mặt Minh Chúc mịt mờ, hắn thấp giọng thì thầm mấy câu, thấy Chu Phụ Tuyết vẫn nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực bèn nghiêng đầu, buồn bã nói: "Không, không có gì, là huynh nhớ nhầm, chúng ta đi về thôi."
Chu Phụ Tuyết không biết mình nói sai cái gì lại chạm đến chỗ không vui trong lòng Minh Chúc, hắn nhắm mắt nhắm mũi theo sau lưng y, nhìn góc nghiêng khuôn mặt đẹp đẽ kia.
Đột nhiên, đầu hắn lóe lên kí ức bị bụi mờ che phủ nhiều năm.
Thành Thủ An năm mươi năm trước, đại sư huynh người vận áo đỏ chẳng biết nhân gian khổ cực, cướp sạch tinh ngọc trên người Chu Phụ Tuyết, tùy ý tiêu pha ở chợ đêm.
Chu Phụ Tuyết khi đó vẫn là thiếu niên chịu khó chịu khổ theo sau hắn ôm một đống đồ linh tinh, vẻ mặt không biết phải làm sao, nói: "Vỏ kiếm Vô Tâm đã bị mòn đến chẳng còn hình thù gì, đệ định mua một vỏ kiếm hợp ý."
Minh Chúc cười tươi như hoa, chường mặt dày ra nói: "Chúc mừng đệ, bây giờ kiếm tuệ(2) đệ cũng mua không nổi rồi!"
Chuyện của năm mươi năm trước đến cả Chu Phụ Tuyết trong một chốc còn chẳng nghĩ ra mà nhìn dáng vẻ của Minh Chúc, dường như là vẫn luôn nhớ rõ.
Nghĩ tới đây, bỗng dưng Chu Phụ Tuyết cảm giác hốc mắt nóng bừng, y vừa định bước lên kéo Minh Chúc đã nhận ra mặt đất truyền tới trận rung động kịch liệt, rung lắc làm người ta suýt không đứng vững.
Bọn họ ở nơi phố xá sầm uất, người xung quanh đều phát ra tiếng kinh hô theo bản năng, chốc lát ồn ào hỗn tạp không xong.
Vì cơn địa chấn xảy tới bất ngờ này, cột đá nơi phố chợ đua nhau đổ xuống, vang mấy tiếng ầm ầm thật lớn, suýt đè cả người khác.
Chu Phụ Tuyết vọt lên nắm Minh Chúc nhanh chóng rời khỏi nơi phố chợ ồn ào, đi đến một vùng trống trải mới nhẹ nhàng thở ra.
Minh Chúc vẫn luôn an tĩnh đi theo hắn, đôi mắt nhìn về màn trời đen láy cách đó không xa.
"Trấn Linh…"
Đột nhiên hắn mở miếng thầm thì.
Chu Phụ Tuyết nghe không rõ: "Cái gì?"
Minh Chúc nhấc tay, chỉ về một hướng, nói: "Chỗ đó có khí tức của đèn Trấn Linh."
Chu Phụ Tuyết còn chưa kịp phản ứng đã thấy Minh Chúc đứng tại chỗ khẽ khàng xoay nửa vòng, tay áo phất phới.
Một luồng gió mát vững vàng nhô lên từ đất bao trùm thân hình mảnh khảnh của hắn lại, kế đó hắn bỗng hóa thành tia sáng lấp lánh vạch về phía hắn vừa chỉ tay, chốc lát biến mất trong không trung.
Cùng lúc đó, một biệt viện hoang vu ở Thực Thẩm Quốc bị một kết giới màu lam trôi nổi phủ kín, hoàn toàn cách biệt thành một thế giới nhỏ độc lập.
Lục Thanh Không mặc áo màu mực, khí thế ầm ầm đá lên cửa gỗ trong biệt viện, tức tới mắt xanh mét, hầm hừ: "Thứ chết giẫm! Rốt cuộc muốn nhốt chúng ta bao lâu? Sau khi về Nhật Chiếu huynh nhất định phải tố cáo hắn với sư phụ!"
Tường với cửa gỗ trong biệt viện đều bị hắn đá cả, kết giới lại vẫn như cũ chẳng sức mẻ tí nào.
Lục Thanh Không đá cũng mệt rồi, thở hồng hộc ngoái đầu về phía thiếu nữ đang pha trà trong lương đình(1), nói: "Du Nữ! Muội cũng qua đây tìm cửa ra chút đi, chúng ta bị nhốt chỗ này cũng nửa tháng rồi, sao nhìn muội chẳng sốt ruột chút nào thế hả?"
Lúc Du Nữ mười sáu tuổi đã tới Nguyên Anh, dung mạo dừng lại ở đó nên năm mươi năm qua vẫn là bộ dáng thiếu nữ ngây thơ như cũ, nàng híp mắt, cười tủm tỉm: "Chỗ này đã cách biệt hoàn toàn với bên ngoài rồi, cho dù huynh dùng cách nào đi nữa cũng không thoát ra được đâu, nếu đã như vậy sao còn phải làm mấy chuyện này chứ?"
Lục Thanh Không thở phì phò xông tới, vỗ một chưởng lên bản đá, tức giận nói: "Du, Nữ!"
Du Nữ lập tức buông chiếc ly trong tay mình ra, nâng lòng bàn tay hắn lên, cẩn thận thổi thổi, đau lòng nói: "Sư huynh đừng giận, huynh đập tới chạm tới, đau lòng vẫn là Du Nữ cơ."
Nàng nói, chớp đôi mắt, trong mắt đều là ánh nước.
Lục Thanh Không: "..."
Mặt Lục Thanh Không đỏ bừng ngay, hắn rút tay về, quay đầu, trúc trắc đáp: "Huynh huynh, huynh không, tức giận, đã nói với muội rồi, ở ngoài đừng có động tay động chân!"
Du Nữ nghiêng đầu, ngờ vực nói: "Nhưng mà bây giờ chỉ có hai người chúng ta á."
Lục Thanh Không lắp ba lắp bắp nửa ngày, một câu hoàn chỉnh cũng chẳng nói ra được.
Hắn hoang mang chạy ra, chuyển sang đá cửa tiếp.
Du Nữ ở nguyên đó cười ngặt nghẽo.
Đã bao nhiêu năm rồi, dường như Lục Thanh Không vẫn mãi không thay đổi, tùy tiện trêu một chút là đỏ cả mặt, tay chân luống cuống.
Du Nữ chống cằm, có chút cảm khái nhìn dáng vẻ cái người tức giận đùng đá cửa, tự nói với mình: "Đến bao giờ mới thông đây chứ? Uầy."
Du Nữ chỉ sợ hắn đá cửa rồi tự làm mình bị thương đành đứng dậy vui vẻ chạy tới cạnh: "Sư huynh ơi, bao nhiêu ngày rồi, huynh cũng nên dừng chút đi, chúng ta chạm đến bí mật lớn như vậy, kẻ đó nể mặt Nhật Chiếu mới giam lỏng chúng ta ở đây chứ không diệt khẩu, huynh còn bất mãn gì nữa?"
Lục Thanh Không chẳng vui vẻ gì, nói: "Hắn dám chắc? Trên người chúng ta đều có hộ thân chú của sư phụ với Ngũ sư huynh, chỉ cần hắn có ý giết người sẽ dẫn thần thức đến, tới chừng đó kẻ thảm còn không hắn à? Huynh chỉ không hiểu, bề ngoài nhìn hắn là kẻ ngay thẳng thông minh, sao mà có thể làm ra loại chuyện rút hồn phách người sau lưng người ta như vậy?"
Du Nữ nắm tay Lục Thanh Không, cười tủm tỉm vỗ về hắn: "Rồi mà rồi mà, không tức nữa, huynh kêu cả ngày rồi, cổ họng không đau à? Hắn có lên cơn thế nào cũng sẽ không ra tay với chúng ta đâu, thả lỏng chút đi."
Lục Thanh Không thất thần, rầu rĩ đáp: "Ừa."
Hắn đáp lời xong mới muộn màng phát hiện Du Nữ đang nắm tay mình thì đỏ ửng mặt ngay, hắn vung tay nàng ra, đang tính nói gì mất hứng kiểu nam nữ thụ thụ bất tương thân, Du Nữ bỗng nhào qua vòng hai tay qua cổ hắn.
Lục Thanh Không: "..."
Lục Thanh Không cứng ngắt thành cột đá.
Thân thể yêu kiều mềm mại của Du Nữ dán chặt lên người Lục Thanh Không, áp trán mình vào trán hắn, gần nhau đến hơi thở cũng có thể nghe rõ.
Du Nữ vừa nhìn thấy bộ dáng mặt hồng tai đỏ của hắn lại càng muốn trêu, nàng nói cười rộn ràng phủ môi lên, dịu dàng cạy mở đôi môi ngậm chặt của hắn.
Lục Thanh Không: "..."
"Ầm!!!"
Dường như Dạ Vị Ngải nghe thấy âm thanh gì đó vang lên, nó ngoái đầu lại, nghi hoặc hỏi: "Ca ca? Huynh có nghe tiếng gì không?"
Dạ Vị Ương tay dắt em trai, tay cầm đèn chạm trổ hoa, từ từ đi xuyên qua hành lang về phía tòa tháp cao của Trường Dạ sơn trang.
Hắn nghe thấy thì quay đầu liếc nhìn về phía rừng sâu bên cạnh, đôi mắt lãnh đạm, lơ đễnh đáp: "Ồ, không có gì, chắc đệ nghe nhầm đó."
Dạ Vị Ngải nghe lời Dạ Vị Ương nhất, ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Vâng ạ."
Tháp cao trong Trường Dạ sơn trang xây từ lưu ly, đêm tối chỉ có ánh trăng nghiêng rơi cũng có thể tản ra ánh sáng yếu ớt, đẹp đến lóa mắt.
Dạ Vị Ngải đi theo Dạ Vị Ương đạp bước đi vào bên trong tòa tháp lưu ly không nhiễm chút bụi, sau khi đứng ổn trong tháp cao, đáy tháp mới từ từ bung ra phù trận chằng chịt, vây hai người vào trong lồng.
Dạ Vị Ngải sớm đã quen, nó ngoan ngoãn ngồi trên sàn, ánh mắt trong trẻo: "Ca ca, hồi đệ ở thành Thủ An, có lúc hơn nửa ngày thân thể không thể cử động được, Chúc ca ca thăm mạch cho đệ, nói là mạch tượng của người đã chết, nhưng mà ca ca nói đệ phát bệnh, ca ca, Vị Ngải thật sự chỉ bị bệnh à?"
Lưng chừng tháp lưu ly có một trản đèn trôi nổi, ánh sáng lấp lánh lóa mắt, chằng có tim đèn mà ánh sáng tỏa ra còn chói mắt hơn cả tháp lưu ly.
Dạ Vị Ương để đèn chạm trổ hoa xuống đất, mở chụp đèn ra để lộ một khối ngọc bài trắng nhạt bên trong, ngọc bài gặp ánh sáng thì hơi lóe ra phù trận giam cầm nhỏ nhắn đẹp đẽ.
Hắn rủ mắt, chẳng chớp mắt nhìn hai cái bóng xanh không ngừng lắc lư tụ họp bên trong, không biết đang nghĩ gì.
"Ca ca! Ca ca! Huynh có đang nghe không đó?"
Dạ Vị Ương quay người, nhẹ nhàng xoa mặt Dạ Vị Ngải, hắn lộ ra tia cười dịu dàng trên khuôn mặt: "Đương nhiên, đệ chỉ bị bệnh thôi, chỉ cần ca ca chải vuốt kinh mạch, Vị Ngải của huynh nhất định sẽ khỏe lại."
- --
(1) Lương đình: Đình nghỉ mát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...