Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À FULL


Minh Chúc nói đưa về là đưa bèn lượn nhanh một vòng chợ đêm, Dạ Vị Ngải đầu đầy mồ hôi theo sau trả tiền, túi tiền to đùng chẳng mấy chốc đã thấy đáy.
Minh Chúc mua chưa đã ghiền, Dạ Vị Ngải chỉ đành nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiền bối ơi, ngày mai chúng ta còn phải mua ngọc lệnh Hành Diên, còn mua nữa chúng ta chỉ có thể cuốc bộ về Thực Thẩm đó."
Minh Chúc có chút thất vọng ngay nhưng cũng không tỏ rõ quá, ngón tay trắng mảnh đầy dầu, hắn hơi gật đầu, nói: "Được rồi, vậy không mua nữa, đi về nào."
Dạ Vị Ngải vội giương ô cho hắn, hai người nhanh chóng về tới khách điếm dừng chân.

Căn phòng đầu tiên bị Minh Chúc đánh loạn, không cách nào để người ở nữa, bà chủ rất ân cần đổi phòng mới cho, mà thi thể với máu me cũng được dọn sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra chỗ này từng xảy ra trận ác chiến.

Dạ Vị Ngải kinh ngạc lắm nhưng Minh Chúc lại chẳng tỏ vẻ gì, hắn duỗi tấm lưng lười biếng, thong thả vào trong phòng.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rả rích như chuỗi nhạc tuyệt diệu, lúc Dạ Vị Ngải nằm lên giường, đang mơ màng muốn ngủ, ngay lúc nó sắp ngủ say, bên ngoài cửa sổ bỗng vang lên âm thanh kinh thiên động địa, giáng đùng đùng như sấm sét đánh xuống.
Dạ Vị Ngải lập tức trở mình ngồi dậy, mở toang cửa nhìn ra.
Xa bên ngoài, bầu trời tối tăm chằng chịt mây đen như bị người ta xé ra vết nứt, một luồng sáng trắng dữ dội từ giữa bắn ra suýt nữa soi sáng cả nửa bầu trời.

Mà từ khe nứt, từng luồng sấm sét màu bạc đáng sợ đánh xuống.

Hết đạo này đến đạo khác rơi trên đất, khí thế kinh thiên địa, e là chỗ sét đánh xuống cháy thành hố đen to tướng.
Dạ Vị Ngải nhìn từng đạo sét đánh xuống, càng lúc càng thấy điềm không may, nó khoác thêm quần áo rồi chạy tới cửa phòng cách vách gõ cộc cộc.
"Tiền bối, tiền bối người ngủ chưa?"
Nó đập cả buổi Minh Chúc mới mở cửa, hắn túm đầu tóc loạn cào cào, trung y nhăn dúm, thế mà so ra còn có mùi người hơn bình thường.
"Vị Ngải, sao thế?"
Dạ Vị Ngải nói: "Bầu trời bên ngoài nứt ra cái khe, bên trong còn có sét trắng đánh xuống!"

Trời giáng dị tượng, bên ngoài đã có người bị kinh động tỉnh giấc, đều đang chỉ trỏ bàn luận chuyện này không ngớt.
Vẻ mặt Minh Chúc đầy mờ mịt, "a?" một tiếng, nhấc chân xoay người đi tới đẩy cửa sổ ra, hắn quét mắt nhìn ra ngoài một vòng, đồng tử có chút co lại.
Dạ Vị Ngải theo qua: "Tiền bối!"
Minh Chúc nói: "Tâm túc tam liên, âm dương hội họp, trời có dị tượng, thế gian đại loạn.

Bị ta nói trúng rồi."
Dạ Vị Ngải nghe xong khuôn mặt vẫn mù mờ như cũ, nó thử dò hỏi: "Ý là Ngũ Châu sẽ có tai họa sao?"
Minh Chúc che miệng ngáp một cái, nước mắt đọng lại trên lông mi dài mang theo vẻ phong tình bản thân chẳng hay, hắn lười biếng đáp: "Tai họa? Ồ? Cũng có thể nói vậy, thành Thủ An chắc chắn sẽ nhanh chóng bị chiếm đoạt, chúng ta vẫn nên rời đi sớm một chút, tránh cho cổng thành cháy cá trong ao chịu vạ lây."
Dạ Vị Ngải: "Hả?"
Nhìn dáng vẻ mù tịt của Dạ Vị Ngải, nụ cười của Minh Chúc mất đi, hắn đưa tay cốc trán nó, dịu dàng nói: "Trẻ con chẳng cần lo nhiều thế, nhanh quay về ngủ đi, sáng sớm mai chúng ta xuất phát đi ngồi Hành Diên, thành Thủ An có xảy ra gì cũng không liên quan đến chúng ta, ngoan, nghe lời ta."
Nhìn dáng vẻ quen thuộc tự nhiên quá sức của hắn, Dạ Vị Ngải ngây ra nhưng lại chẳng nói được chỗ nào không đúng, chỉ đành sờ đầu, bị Minh Chúc đuổi về phòng.
Trận sấm sét đánh suốt đêm, sấm sét kinh người vang đùng suốt, mãi đến lúc chân trời chớp trắng mới ngừng lại.
Cùng lúc đó, Quy Ninh nơi xa ngàn dặm đột nhiên mở bừng mắt, y đưa tay lên nhìn vào lòng bàn tay mình, gió lạnh hơi phất qua, thổi mái tóc đen của y bay bay phất phơ, lộ ra chút màu hoa râm gai mắt.
Y thấp giọng thầm thì: "Trận pháp vậy mà bị phá rồi."
Năm đó hiến tế xác yêu tu, phong ấn kết giới nơi vách Tế Nhật lại vốn có thể duy trì ít nhất năm mươi năm, mà trong năm mươi năm này, Quy Ninh với Dạ Vị Ương, Chu Minh Trọng nghĩ đủ cách gia cố tầng tầng trận pháp lên trên kết giới, như thế có thể bảo hộ kết giới nhiều nhất bảy mươi năm không bị phá.
Mà năm mươi năm này còn chưa thật sự đến kỳ vậy mà lại có một ngày bị phá chẳng kịp đề phòng.
Khuôn mặt Quy Ninh lạnh nhạt, đẩy cửa rời phòng đưa tin gọi Thương Yên Phùng tới trước.
Thương Yên Phùng đã dậy từ sớm, hắn định đi chung Yến Tuyết Ngọc tới Trường Dạ sơn trang của Thực Thẩm vì vậy nhận được tin đã nhanh chóng tới đại điện.
Quy Ninh nói: "Tạm thời không cần đi Thực Thẩm, con với Tuyết Ngọc đi một chuyến tới thành Thủ An đi."
Thương Yên Phùng nhăn mày: "Thành Thủ An?"
Trong thành Thủ An cách xa ngàn dặm chẳng gì cất tiếng, sương trắng lượn lờ cành cây, trên cành hoa lê chỉ toàn vết nước.

Vừa qua giờ Mão(1), Minh Chúc đã bị Dạ Vị Ngải lôi khỏi giường, mơ mơ màng màng rời khỏi khách điếm.
Trời còn chưa sáng hẳn.

Trên đường lớn, đèn lồng thắp suốt đêm đã cháy cạn chỉ còn chút ít ngọn nến tỏa ra ánh sáng xa xăm.

Mà làm người ta thấy lạ đó là trên đường lớn người qua lại tấp nập, nhìn thì thấy đều là đi về phía cổng thành.
Minh Chúc mắt nhắm mắt mở, suýt bị người ta chen chúc xô vào tường, hắn mịt mờ hỏi: "Vầy là sao?"
Hắn ngẩng đầu nhìn một cái, bầu trời nơi cổng thành không biết từ khi nào hơi tản ra ánh sáng như ban ngày, giữa một vùng u ám khá là chói mắt.

Mấy người chạy tới tụm năm tụm ba, miệng lải nhải gì đấy không ngơi, đều hiếu kỳ nhìn về cổng thành.

Minh Chúc thấy có chút kỳ lạ bèn bắt đại một người lại hỏi: "Các hạ, cổng thành xảy ra chuyện lạ gì vậy, sao thấy ai cũng đi về hướng đó."
Người bị kéo lại hình như đang vội đi xem trò vui, chỉ để lại một câu: "Hình như có yêu tu đi ra từ dưới vách Tế Nhật, hơn nữa không phải chỉ một, hai mà là một đống."
Minh Chúc "hở" một tiếng.
Dạ Vị Ngải nói nhỏ: "Tiền bối, chúng ta cũng phải đi xem à?"
Minh Chúc nói: "Cái này có gì đẹp mà coi, đi, chúng ta nhanh đi tới Hành Diên, nếu trễ là…".

Truyện Đô Thị
Hắn còn chưa nói xong, khóe mắt đã thoáng thấy một người khoác áo choàng đen đứng trong đám người cách đó không xa làm cho lời nói bỗng kẹt lại, hắn đưa ánh mắt nhìn chằm chằm người trùm mũ áo choàng đó, dường như đứng ngây ra tại chỗ.


Dạ Vị Ngải: "Tiền bối?"
Minh Chúc thầm thì: "Thập Tam?"
Hắn đứng như trời trồng mãi đến khi có người va vào mới hốt hoảng bừng tỉnh, cũng chẳng quay đầu đã nói với Dạ Vị Ngải: "Ngươi tới Hành Diên Đài ngoài thành trước rồi đợi ta, hình như ta nhìn thấy một vị cố nhân, nhanh lắm sẽ quay lại."
Hắn nói xong cũng chẳng chờ Dạ Vị Ngải phản ứng đã chui luôn vào đám người, đuổi theo người khoác áo choàng đen đang ngày một đi xa.
Dạ Vị Ngải chắc cũng có nghĩ tới chuyện đi hóng, nhưng lúc này người quá đông, khó tránh sẽ có kẻ muốn đuổi giết mình chỉ đành dẫu môi, trùm mũ áo choàng lên đầu rồi đi về phía ngược lại.
Chu Phụ Tuyết đi vội suốt đêm đến ngoài thành Thủ An, đợi giờ Thìn Hành Diên đáp xuống.
Đi tìm Minh Chúc suốt năm mươi năm qua, hắn cũng quen cảnh ăn gió nằm sương, tùy tiện tìm một phiến đá dựa vào là có thể ngủ thiêm thiếp, lúc nửa tỉnh nửa mê thì nghe thấy tiếng sấm đì đùng trùng hợp hòa với cơn ác mộng đáng sợ tra tấn hắn năm mươi năm qua.
Trong cơn ác mộng, từng đạo sấm sét từ trời giáng xuống, Minh Chúc người vận áo trắng đứng ở chân trời xa xôi cười nói ríu rít với Chu Phụ Tuyết hắn.
Chu Phụ Tuyết chỉ nhớ mình giãy giụa chạy về phía người đó.
Tựa như chạy ngàn dặm đường.
Nhưng bất kể ra sao cũng không đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ấy ở nơi sét giáng phía xa, rồi dần biến mất.
Nỗi tuyệt vọng khi cứ tìm mà chẳng được suýt nuốt chửng hắn.
Chân Chu Phụ Tuyết như đạp vào khoảng không, cả người hơi run, hắn giật mình tỉnh dậy.
Tiếng sấm đì đùng đinh tai nhức óc trong cơn mộng mị lại chẳng biến mất theo khi hắn tỉnh lại, Chu Phụ Tuyết ngồi trên đất cả buổi mới mờ mịt nhìn về khe nứt trên bầu trời phía xa.
Đó là hướng vách núi Tế Nhật.
Trong khoảnh khắc không biết Chu Phụ Tuyết liên tưởng đến điều gì, hắn ngay cả Hành Diên cũng không màng tới, qua quýt cầm kiếm Vô Tâm chạy về thành Thủ An.
Lúc hắn vào trong thành đã có rất nhiều người trên đường lớn đi lại, đi về phía cổng thành hóng trò vui, Chu Phụ Tuyết ẩn mình trong đám người, hắn ấn lên quả tim bỗng dưng đập nhanh một cách khó hiểu rồi đi về phía trước.
Thành Thủ An không lớn, chẳng mấy chốc Chu Phụ Tuyết đã chen qua đám đông, hắn nhún người nhảy lên tường thành cao cao.
Đúng lúc ấy, vùng đồng hoang ngoài thành truyền tới tiếng vang nứt tai tựa như âm thanh ngàn vạn thú lớn lao qua, âm thanh ầm ầm còn vang hơn sét đánh xuống lúc trước.
Lát sau, nơi chân trời phía xa nổi lên màn sương khói, đến gần rồi những người chen chúc nơi cổng thành mới phát hiện quả nhiên đó là vô số yêu thú khổng lồ đang nhe nanh múa vuốt lao nhanh về phía cổng.
Trong chớp mắt, mọi người kinh hãi cả, cổng thành nhất thời ồn ào xáo động: lúc tới hưng phấn bao nhiêu thì lúc bỏ chạy thê thảm hốt hoảng bấy nhiêu.
Nhưng, ngoài dự đoán của mọi người.

Yêu thú đằng đằng sát khí không càn quét vào thành mà như được huấn luyện, dừng lại ở nơi cách cổng thành trăm trượng.

Đám thú tách ra hai phía, một bóng hình người cao gầy ưu nhã đi ra từ giữa.

Dưới sự phụ trợ của yêu thú to lớn xung quanh, y nhỏ bé như con kiến nhưng toàn bộ yêu thú đều cúi đầu xưng thần với kẻ đó, vừa cung kính vừa ước ao.
Người ở trong thành Thủ An mặc dù tu vi chẳng đăng đỉnh nhưng kẻ tu vi Kim Đan có vẫn có thể nhìn rõ ràng vật cách xa trăm trượng đương nhiên cũng nhìn thấy người nam quái dị giữa đám yêu thú.
Người nam này người vận trang phục màu trắng đẹp đẽ, trường bào quét đất, khuôn mặt khôi ngô lại yêu dị.

Chỉ vẻn vẹn đứng nhìn từ xa cũng như kêu đi mất hồn phách người ta.
Càng làm người ta ngạc nhiên đó là sau lưng hắn thế mà lại có chín chiếc đuôi hồ ly hư ảo thật to hơi bay bay, cơn gió chớm xuân còn vương chút rét thổi mái tóc đen rủ sau lưng hắn chầm chậm phất phơ theo mấy chiếc đuôi hồ ly.
Thành Thủ An im lặng trong một chốc, đột nhiên có người nhận ra hắn, âm thanh bén nhọn lại kinh sợ.
"...!Na Liêm!"
"Hắn là Na Liêm! Hắn vậy mà vẫn chưa chết!"
Dù cho Quỷ Phương Na Liêm đã chết mấy trăm năm nhưng toàn cõi Ngũ Châu đều nhớ rõ cái tên đã từng khiến họ kinh hồn táng đảm.
Cái tên vừa được gọi ra khiến cho đám người mới vừa an tĩnh trong phút chốc lại sục sôi trở lại, có sợ hãi, có kích động, mà phần nhiều là ngờ vực.
Chu Phụ Tuyết từng gặp Hề Sở, thập phần quen thuộc khí tức của yêu tu.

Khi hắn nhìn thấy hư ảnh chín chiếc đuôi hồ ly bay bay sau lưng Na Liêm hệt như của Hề Sở là đã nhận ra thân phận kẻ này.

Môi Na Liêm đỏ thắm, góc mắt câu một tia đỏ.

Hắn nâng nâng mi mắt, ý cười đong đầy trong con ngươi yêu dị của hồ ly.
Một nam nhân, vậy mà ánh mắt lại có thể làm người ta thần hồn điên đảo.
- --
(1) Giờ Mão: 5h đến 7h.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui