Ngày đó Na Liêm tới núi Nhật Chiếu, đệ tử cả Nhật Chiếu bất kể tu vi ra sao, bạo dạn hay nhút nhát cũng đều tránh trong Vô Cữu Đường không dám ló ra.
Sáng sớm Quy Hà cầm sách đến lớp thì nhìn thấy Vô Cữu Đường người đông nghìn nghịt, hắn bị dọa nhảy dựng lên.
Không có chưởng giáo ở đây, đại sư huynh với Ngũ sư huynh giỏi đánh nhau nhất ở ngoài rồi, chỉ có tiểu sư thúc Quy Hà có thể coi như là chỗ dựa, đám đông thấy hắn thì nước mắt lã chã, gào kêu tiểu sư thúc cứu mạng chó của mình.
Tai Quy Hà không nghe chuyện bên ngoài, hắn mờ mịt vô cùng: "Hả? Có chuyện gì sao? Từ từ nói."
Một âm thanh yếu ớt xa xôi vang lên trong đám người: "Na Liêm tới núi Nhật Chiếu rồi."
Quy Hà nhìn theo âm thanh thì thấy Lục Thanh Không với Thẩm Đệ An hai đứa chen trong đám người, vẻ mặt u oán.
Quy Hà chớp mắt: "Na Liêm?"
Hắn nghĩ ngợi một chút rồi nói: "À, là bạn của A Chúc."
Chúng đệ tử hốt nhiên nhìn về phía hắn.
Một đệ tử nhắc nhở: "Tiểu sư thúc ơi, hắn… còn là kẻ đứng đầu yêu tu đó… Người quên rồi à?"
Quy Hà từ từ tiêu hóa: "À."
Tập thể các đệ tử lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt e dè, có hơi nghi ngờ lỡ như Na Liêm đánh vào thật, vị tiểu sư thúc không thể dựa dẫm này có bảo vệ bọn họ được không.
Mà ở cửa núi Nhật Chiếu, Na Liêm "hung tàn" cả người vận áo trắng quét dưới đất, phiêu dật như như tiên nhân đang bước lên từ ba nghìn bậc thang, Minh Chúc đứng ở bậc thang đệ tử suýt ngủ gục, may có Thương Yên Phùng vỗ vỗ cho tỉnh lại.
Minh Chúc mở to đôi mắt còn nhập nhèm, hắn nhìn thấy Na Liêm bước đi đỏm dáng thì ngáp một cái rồi nói: "Ngươi chậm chạp quá."
Chu Phụ Tuyết đứng cạnh Minh Chúc, ánh mắt của hắn lúc nhìn Na Liêm có chút ác liệt.
Na Liêm lờ đi ánh mắt thù địch của Chu Phụ Tuyết, hắn nói với Minh Chúc: "Đi giờ luôn à?"
Minh Chúc ngồi dậy, nói: "Đi."
Chu Phụ Tuyết với Thương Yên Phùng cau mày cả.
"Hai người tính đi đâu vậy?"
Minh Chúc đáp: "Đi Bách Kiếm Sơn một chuyến, sẽ về sớm thôi, nhớ chừa cơm tối cho chúng ta."
Chu Phụ Tuyết có hơi bất mãn: "Chúng ta?"
Na Liêm cười cười, hắn nói: "Đúng á, ta tính ở lại Nhật Chiếu mấy ngày, các ngươi chắc không để ý đâu ha."
Chu Phụ Tuyết nhủ thầm mình để ý muốn chết nè.
Minh Chúc vẫy tay với bọn họ rồi nói: "Đi thôi."
Chu Phụ Tuyết vội nói theo: "Sư huynh, ta cũng muốn đi với huynh."
Na Liêm đứng kế bên nhàm chán ngắm nghía móng tay sắc nhọn của mình, hắn nói bâng quơ: "Một oán linh bất kỳ trong Phế Kiếm Trủng của Bách Kiếm Sơn cũng xử chết được ngươi, ngươi đi chung cho bọn ta thêm phiền hay gì?"
Chu Phụ Tuyết: "..."
Chu Phụ Tuyết lạnh căm nhìn hắn.
Minh Chúc "nhất thời lỡ chân" giẫm lên lên chân Na Liêm, nói: "Nói nhảm lắm thế."
Xử lý xong Na Liêm, Minh Chúc quay người, hắn vươn tay chọt vào mi tâm của Chu Phụ Tuyết, cười nói: "Ta tìm hắn để hắn làm tay đấm miễn phí, không cần lo cho ta, nhanh lắm là về à."
Chu Phụ Tuyết vẫn có chút không tình nguyện nhưng đối diện với khuôn mặt tươi cười của Minh Chúc cũng không tiện nói gì, chỉ có thể gật đầu.
Bấy giờ Minh Chúc mới rời đi với Na Liêm.
Một đỏ một trắng như vệt sáng lấp lánh, chớp mắt đã biến mất giữa ba ngàn bậc thang xanh um tốt tươi.
Nếu là người bình thường tới Bách Kiếm Sơn, cho dù tu vi có cao đi nữa cũng mất khoảng nửa canh giờ nhưng Minh Chúc với Na Liêm tu vi đỉnh cao cả, gần như chỉ trong chốc lát đã đáp xuống đỉnh Bách Kiếm Sơn.
Trên trên đỉnh núi, cuồng phong phất tới thổi cho vạt áo hai người tung bay.
Minh Chúc đưa tay vén mái tóc trắng của mình, gió luồng căng phồng tay áo rộng.
Na Liêm híp mắt nhìn phía vực sâu vạn trượng, hỏi: "Là chỗ này à?"
Minh Chúc lơ đễnh nói: "Ừm, nhưng trước khi đi chúng ta phải tìm một người đã."
Na Liêm: "Hửm?"
Hai người vừa nói vừa đi về phía trước.
Minh Chúc đáp: "Năm đó kiếm Khoa Ngọc ở Bách Kiếm Sơn chưa nhận chủ đã hình thành khí linh rồi thì tất nhiên có cơ duyên gì đấy, nào, đi vào, đấm cái bia đá kia cho ta."
Hai người vào trong Bách Kiếm Sơn, đưa mắt nhìn thì thấy ngay cái bia đá to đùng kia.
Na Liêm nhướng mày, hắn cũng chả hỏi gì đã đưa tay chỉ sang đấy, yêu lực hốt nhiên trồi ra đấm mạnh vào bia đá to kia.
Chỉ nghe thấy tiếng va chạm kịch liệt, bia đá kia rung mạnh lên nhưng cũng không bị đánh ra bã.
Na Liêm: "Ý?"
Minh Chúc nói: "Chẹp, phế vật."
Na Liêm không tin chuyện quái dị, lần này đưa tay vung ra luôn, sau khi yêu lực có thể biến cả tòa núi thành bột phấn chạm tới bia đá kia thì chỉ cào ra một vết xước.
Minh Chúc che miệng ngáp một phát.
Na Liêm kêu: "Ngươi tới thử xem?"
Minh Chúc nở nụ cười giễu cợt: "Vậy ta kêu ngươi tới làm cái gì?"
Na Liêm: "..."
Na Liêm khó nhọc duy trì nụ cười mỉm, hắn đánh một chưởng qua đó nữa, cả Bách Kiếm Sơn đều rung động nhưng bia đá vẫn chẳng chút thương tổn.
Cuối cùng Na Liêm cũng buông tay.
Minh Chúc nói: "Phế…"
Na Liêm hờ hững nói: "Ngươi nói tới cơ duyên."
Minh Chúc: "Hửm?"
Na Liêm từ tốn bước tới trước, ấn ngón tay tay thon dài lên chữ "Bách" của Bách Kiếm Sơn, đột nhiên phóng ra tia yêu lực.
Bia đá bỗng phát ra tiếng kêu thảm, kế đó chữ "Bách" vặn vẹo tới lui, nhanh chóng vặn ra khuôn mặt người quỷ dị.
Khuôn mặt đó đậm màu sợ sệt, quả miệng há ra ngậm vào: "Yêu… yêu…"
Na Liêm chẳng buồn chớp mắt vỗ cho một chưởng nữa, nói: "Quá là dư hơi."
Minh Chúc thấy có hứng bèn bước qua, hắn nhìn Na Liêm đè khuôn mặt chữ "Bách", cưỡng chế lột nó khỏi bia đá thì hỏi: "Đây là cái gì?"
Na Liêm ép kéo khuôn mặt đó ra làm nó phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế.
Kế đó hắn xách khuôn mặt trong tay như xách tấm mặt nạ, nhìn sang Minh Chúc rồi nói: "Có vấn đề gì cứ hỏi thẳng nó đi."
Khuôn mặt: "A… Yêu, Quỷ...!Phương…"
Minh Chúc không hài lòng mà nhìn Na Liêm: "Ngươi đánh sứt mồm nó rồi ta còn hỏi cái gì nữa?"
Na Liêm quăng nồi: "Có phải bị ta đánh đâu, vừa nhìn là biết thứ ăn nói không lưu loát, đừng nhiều chuyện nữa, hỏi lẹ đi."
Minh Chúc chỉ đành hơi khom người, hắn ghét bỏ nhìn cái mặt người xấu xí kia, không buồn vòng vo, hỏi luôn: "Khoa Ngọc ở đâu?"
Khuôn mặt: "Cạch… Người của… Nhật Chiếu…"
Minh Chúc: "Khục."
Na Liêm hiểu ý ngay, hắn hơi đổi tư thế, lòng bàn tay chuyển vào tia linh lực làm khuôn mặt đá kia kêu thảm lần nữa.
Minh Chúc hiểu lòng người, chờ nó kêu thảm thiết xong mới nhàn nhạt nói: "Lần trước lúc ta đến tìm hết cả Phế Kiếm Trủng cũng không tìm ra mảnh vỡ kiếm linh của Khoa Ngọc, nghĩ tới nghĩ lui thì cho dù kiếm linh hồn phi phách tán, dù có tán thành thế nào cũng sẽ chịu sự lôi kéo của thanh kiếm to ở Bách Kiếm Sơn mà quay về Phế Kiếm Trủng, huống hồ Khoa Ngọc cũng không phải kiếm linh thông thường."
Khuôn mặt đá: "Cạch…"
Minh Chúc dịu dàng mỉm cười: "Đừng có nói chuyện này không liên quan gì tới ngươi, bây giờ ta chỉ hỏi một chuyện, Khoa Ngọc của ta rốt cuộc ở chỗ nào? Ngươi không mở mồm cũng được, dù sao thứ hắn có cũng là yêu lực, cho dù người có mạnh thì sớm muộn gì cũng dày vò người thành nắm đất vàng được thôi."
Khuôn mặt đá kia cứng đờ.
Minh Chúc uy hiếp xong thì đứng dậy nói: "Na Liêm."
Na Liêm bị ép làm tay đấm không nói thêm gì, hắn đang định dùng yêu lực dạy khuôn mặt đá này làm người thì nghe nó "cạch" mấy tiếng, khó nhọc nói: "Ở… ở… trong kết giới của thanh kiếm lớn."
Nghe đến đây Minh Chúc mới hơi cười đùa, hắn vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt đá, nói: "Ngoan, nói sớm thì đâu cần chịu khổ đến vậy phải không? Na Liêm, thả về đi."
Na Liêm "ừa" một tiếng, đơn giản và thô bạo trả khuôn mặt đá tức giận đó về chỗ cũ.
Khuôn mặt đá dám tức chứ không dám hó hé, sợ muốn chết, nó vặn vẹo về hình dáng chữ "Bách", không dám cục cựa linh tinh nữa.
Minh Chúc với Na Liêm ngước nhìn thanh trường kiếm khổng lồ đứng lặng yên ở chính giữa Bách Kiếm Sơn, hai người đưa mắt ra hiệu rồi hóa thành tia sáng bay tới bên trong.
Trong thanh trường kiếm là một phương trời nhỏ khác.
Sau khi Minh Chúc nhẹ nhàng tiếp đất thì cảm nhận được xung quanh là một vùng hỗn độn, đưa mắt nhìn ra thì chẳng thấy được gì.
"Khoa Ngọc?" Hắn kêu dò thử một tiếng, tiếng vang trả lại.
Na Liêm cách đó không xa kêu lên: "Bất Húy, bên này."
Minh Chúc cau này bước sang, còn chưa đứng vững đã sửng sốt ra đấy.
… Ở trước mặt hắn là một thanh trường kiếm bị phá nát đang yên lặng trôi nổi bên trong kết giới, lưỡi kiếm bị vỡ nát hơi trôi dạt, hình như bị linh lực nào đó kéo giam cầm nơi xa, không bay ra được.
Minh Chúc nhìn hồi lâu mới bước nhẹ tới phía trước, đưa tay ôm lấy mũi kiếm vỡ nát trôi nổi vào lòng mình.
Minh Chúc nói khẽ: "Đây là Khoa Ngọc của mình."
Ngõ vào núi Nhật Chiếu.
Chu Phụ Tuyết vẫn đứng y chỗ hắn đứng lúc trước khi Minh Chúc rời đi, cứ khăng khăng nhìn về phía ba nghìn bậc thang như thể phải đợi Minh Chúc về.
Thương Yên Phùng biết tính hắn nên cũng lười khuyên, tự mình rời khỏi.
Ngược lại đám đông trong Vô Cữu Đường nghe Na Liêm đi rồi thì to gan bước ra nhìn.
Lục Thanh Không với Thẩm Đệ An ngồi chỗ bậc thang đệ tử thì thầm riêng tư với các đệ tử về Chu Phụ Tuyết lúc này còn đang ngóng như đá chờ chồng.
"Ta thấy á mấy ngày này Thập Tam sư huynh nhà mấy người lại sắp bùng cháy rồi, nói thiệt đó, hắn mà tức lên thật cũng hiếm lắm nha."
"Ê, ê, Thập Tam sư huynh với đại sư huynh là… quan hệ đó thật hả?"
Thẩm Đệ An ngoái đầu: "Suỵt, nhỏ giọng chút, để đại sư huynh ngươi nghe được thì coi chừng huynh ấy kêu Na Liêm qua nuốt trọng ngươi đó."
Tiểu đệ tử đó vội bịt kín miệng mình, nước mắt lã chã rơi còn liều mạng lắc đầu.
Vốn dĩ Lục Thanh Không với Thẩm Đệ An chẳng sợ Na Liêm bao nhiêu cả, nhưng sau cái lần ở Lược Nguyệt Lâu ấy, bọn họ hẳn đã bị yêu tướng hung tàn của Na Liêm dọa cho rồi, cho dù biết có đại sư huynh ở đó thì Na Liêm sẽ không làm gì mình cả vẫn không nhịn được mà run rẩy
Bọn họ tụ tập lại chỉ trỏ Chu Phụ Tuyết, Chu Phụ Tuyết hắn tu vi hồi phục không ít, thính lực tất nhiên cũng không tệ, nghe tới sau cùng không nhịn được nữa mới ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt tàn độc quét nhìn bọn họ một lượt.
Mọi người vội vã ngoái đầu nhìn trời, vờ vịt không thấy ánh mắt của hắn.
Chu Phụ Tuyết lạnh giọng: "Ai còn nói nhảm một câu nữa thì sáng sớm ngày mai ở Diễn Võ Trường đừng có chạy."
Đám đệ tử nghe vậy thất kinh hồn vía, liều mạng bịt miệng lắc đầu tỏ ý là mình không dám nói nhảm nữa.
Đúng ngay lúc này, lối vào núi Nhật Chiếu bỗng vang lên tiếng cười.
"Đông vui thế, ở đây cả à."
Mọi người nhìn về phía âm thanh thì thấy Minh Chúc người vận áo đỏ đứng cạnh Chu Phụ Tuyết, hình như mới lên tới.
Chu Phụ Tuyết lập tức ngoái đầu: "Sư huynh…"
Hắn vừa ngoái đầu lại thì xanh mặt.
Một mình Minh Chúc quay về, nhưng không biết sao lại có con hồ ly chín đuôi màu trắng ngồi xổm trên vai hắn, nhìn chỉ to cỡ bàn tay, nó còn đang nghiêng đầu nhìn bọn họ cơ.
Chu Phụ Tuyết lạnh lùng: "Nó là ai?"
Minh Chúc vô tội đáp: "Không có gì đâu á, con hồ ly nhặt được trên đường à."
Chu Phụ Tuyết: "..."
Chu Phụ Tuyết lạnh mặt nhìn hắn vờ vịt.
Mặt dù Chu Phụ Tuyết không tin nhưng đám đệ tử chưa trải đời thì lại vui vẻ vây quanh, bọn họ nhìn con hồ ly chín đuôi ấy còn tấm tắc khen lạ.
"Cái đuôi nhìn coi bộ mềm mại ha, đệ sờ một cái được không?"
Đám đệ tử ánh mắt lấp lánh nhìn Minh Chúc.
Minh Chúc hiền từ hòa nhã nhìn bọn họ, hỏi khẽ: "Đứa trẻ ngốc này, Na Liêm mà mấy đệ cũng dám mò hả?"
Đám đệ tử: "..."
Đám đệ tử cứng đờ ra, hoảng hốt nhìn Minh Chúc, hai chân suýt nhũn luôn.
Hồ ly chín đuôi nhảy khỏi vai Minh Chúc, chớp mắt hóa thành hình người đứng đó, bất đắc dĩ hỏi: "Đùa vui không?"
Minh Chúc nhìn mọi người bị dọa thì cười nắc nẻ: "Tất nhiên là vui rồi."
Mấy đệ tử đứng suýt khóc luôn: "Đại sư huynh…"
Mọi người chen chúc đứng cạnh hắn, đứa nào đứa này bị dọa không nhẹ.
Minh Chúc cười nói: "Sợ cái gì, huynh đã nói với mấy đệ rồi, yêu tu có phải kẻ đại gian đại ác gì đâu, hơn nữa có huynh ở đây hắn còn dám đụng tới các đệ chắc?"
Biết là vậy nhưng mà mấy đệ tử nhỏ bé này vẫn bị dọa không ít.
Cơ mà cũng không sợ như hồi nãy nữa, có người còn đứng sau lưng Minh Chúc nhìn Na Liêm, trong mắt vẫn còn vẻ sợ hãi nhưng có nhiều hơn mấy phần tò mò.
Na Liêm nhìn thấy ánh mắt bọn họ thì sững sờ một chốc mới hiểu cách làm này của Minh Chúc.
Trong lòng hắn sâu kín thở dài một cái.
Chu Phụ Tuyết đứng kế nhìn không nổi nữa, hắn lạnh mặt quát mọi người quay về, lại nắm tay Minh Chúc đi về Bất Tri Nhã, hắn tính giao lưu sâu sắc với đại sư huynh một phen, hoàn toàn phớt lờ Na Liêm đứng phía sau.
Na Liêm: "Bất Húy?"
Minh Chúc ngoái đầu nói với hắn: "Không tiếp đãi ngươi nữa, kiếm đại cái hang nào bò vào ở đi."
Na Liêm: "..."
Cái thứ thấy sắc quên nghĩa đây mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...