" Đau..
"
Tuyền Linh là nơi nước từ suối nguồn sư tôn mang về, một năm chỉ có thể lấy được một ít, năm nào sư tôn cũng phải vì nó vất vả, vì nơi đó còn có cả yêu thú canh giữ, mãi mới gom được thành một hồ dùng để trị thương, hàng ngày người đều phải ngâm nó để chữa trị vết thương cũ.
" Tương Nhi.
"
Hoa Trúc Vân yếu ớt tựa vào thành suối, ánh mắt mơ hồ nhìn lên ba vị sư huynh, nàng bị Trầm Hạo Nhiên bịt miệng, sao đó nhấc nàng lên, một ngụm máu phun lên người hắn, hắn điềm tĩnh dùng khăn tay lau cho nàng rồi mới thả nàng xuống lại.
Vì nước này một khi nhiễm phải máu sẽ mất đi hoàn toàn tác dụng, không thể phục hồi, hắn giải thích cho tiểu sư muội nếu cảm thấy sắp nôn ra nhất định phải bò ra khỏi hồ lập tức, cả ba người còn đang nói đến vấn đề phải tìm linh thảo để tiêu trừ hết độc tính của thức linh thảo.
Vốn thức linh thảo không có độc nhưng nếu dùng số lượng lớn hoặc cấp bậc cao hơn cơ thể sẽ sinh ra độc, cơ thể tiểu sư muội bắt đầu tích độc trên cánh tay xuất hiện cũng rõ ràng.
Vừa quay lại cả ba người hốt hoảng vì không thấy Hoa Trúc Vân đâu, Trầm Hạo Nhiên vừa muốn xuống lại nhìn lớp y phục, cả hai người sư đệ không ai biết bơi, Trầm Hạo Nhiên hắn cởi y phục nhảy xuống hồ.
" Tam sư huynh không được.
"
Vốn Tuyền Linh, được gọi là Tuyền Linh vì nước của nó còn là cực hàn, lạnh hơn cả nước tại cực bắc, Hoa Trúc Vân chìm đến giữa hồ, được Trầm Hạo Nhiên mang lên từ bên dưới, hắn cả người ướt sủng cũng lạnh run rẩy, Vu Trạch Viễn dùng tay thúc ép một phần linh khí từ sau lưng vỗ lưng Hoa Trúc Vân phun ra ngụm nước, Bạch Thành Phong độ khí giúp Trầm Hạo Nhiên nhưng tình hình hắn dường như tệ hơn hai người họ nghĩ.
" Huynh ấy không ổn rồi.
"
" Không dùng linh khí độ cho huynh ấy được sao? "
" Cả linh phù, đan dược cũng dùng rồi, chỉ có thể từ từ tịnh dưỡng, hơn nữa trong cơ thể huynh ấy có linh căn hoả lỡ mà bạo phát có tiên cũng không cứu được.
"
" ....!"
" Tam..
Tam sư huynh..
"
Hoa Trúc Vân một bên bò về phía Trầm Hạo Nhiên đang thở dốc tựa vào tảng đá gần đó, tay nàng cũng bị sướt đến máu thấm ướt trên nền, từ trong túi nàng lấy ra một viên đan dược có ánh vàng đút vào miệng Trầm Hạo Nhiên.
" Cái này là của huynh trưởng muội cho..
Là đồ của sư phụ huynh ấy..
Nói là có thể giải hàn độc...!Tam sư huynh..
Vận chân khí được không..
"
Sắc mặt Hoa Trúc Vân dần nhợt nhạt hơn lúc đầu đưa nàng đến, nhưng cả ba người đều tập trung lên người Trầm Hạo Nhiên ai cũng không để ý đến cả bản thân Hoa Trúc Vân cũng vậy.
" Phụt " Trầm Hạo Nhiên cơ thể phun ra một ngụm máu, sắc mặt cũng tốt hơn, nhưng khi hắn nhìn xuống Hoa Trúc Vân sớm đã ngất bên dưới chân hắn, hắn lúc này phát hiện ra sắc mặt tiểu sư muội tái nhợt, lại có vệt máu kéo lê, Vu Trạch Viễn nhìn lại là tay của tiểu sư muội đang chảy máu.
" Là tay muội ấy bị thương rồi.
"
" Lỡ để lại sẹo phải làm sao, vừa hết mặt bị thương giờ lại đến tay, ta phải đi mua dưỡng nhan đan cho muội ấy.
"
Vu Trạch Viễn băng bó vết thương lại cho nàng, Trầm Hạo Nhiên mặc lại y phục đã dính máu, sau liền ôm tiểu sư muội của hắn cùng hai sư đệ bước ra ngoài, ánh mắt Vu Trạch Viễn cùng Trầm Hạo Nhiên lúc này nhìn Thẩm Tử Ngọc một luồng sát ý nồng đậm.
" ....!"
" Cũng may, Trầm Hạo Nhiên không biết tiểu sư muội rốt cuộc cắn hết bao nhiêu nhiêu cây thức linh thảo, bằng không nhất định sẽ hợp lực lại đánh đại sư huynh thành cái đầu lợn.
"
Tư Khắc Kỳ hắn rất nhạy bén với những thứ xung quanh, là người đốc thúc chính của đỉnh phong, nên về tu vi của mọi người hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, không nói Vu Trạch Viễn, nhưng tu vi Trầm Hạo Nhiên chỉ kém hắn hai tầng, cả 2 người tam sư đệ cùng ngũ sư đệ hắn ngược lại là cặp đôi kết hợp ăn ý, nên việc đánh bại đại sư huynh không phải vấn đề.
Thẩm Tử Ngọc hơi cúi đầu, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt nhưng mang theo nét buồn cùng sự tự trách qua ánh mắt, hắn cũng biết rõ sự việc lần này là bản thân hắn tạo ra, tiểu sư muội cũng vì hắn chút nữa mất mạng.
" Nói mới để ý, hình như trên người tam sư đệ toàn bộ đều là máu.
"
Tư Khắc Kỳ chợt nhướng mày, có chút châm chọc, nhìn về phía Thẩm Tử Ngọc, tay đại sư huynh hắn siết chặt đến mơ hồ cũng thấy máu chảy ra, hắn không nói nữa chỉ thở khẽ một hơi rồi vỗ vỗ đoản đao trên vai.
" Nhà ai nấy về đi.
"
" Tử Ngọc con ở lại một chút.
"
Thẩm Tử Ngọc gật đầu, Tư Khắc Kỳ cùng sư đệ khác ra về, Trường Nguyệt khẽ thở dài vỗ lên vai Thẩm Tử Ngọc.
" Được rồi, đừng tự trách, có điều, tiểu sư muội là do con lựa chọn, con có trách nhiệm, con bé là nữ nhi, đừng xem con bé là mấy tên tiểu tử kia mà chăm sóc, không phải cái nào cũng nên tặng đâu.
"
Thẩm Tử Ngọc gật đầu, hắn biết bản thân lần này phạm phải sai lầm lớn, dù sư tôn không nói nhưng nếu tiểu sư muội xảy ra chuyện hắn chắc chắn có thể đến mức tự vẫn tạ tội.
" Con đấy, cũng nên chú ý bản thân một chút, vết thương để lâu sẽ không tốt đâu.
"
" Không sao đâu ạ.
"
Hắn nhìn vết thương ở tay, rồi thu tay về phía sau, nhìn sư tôn đứng đó khẽ thở dài một tiếng.
" Con muốn xuống núi vài ngày.
"
" Ở lại đi, giúp ta chăm sóc và rèn luyện cho tiểu sư muội của con đi, ta có việc sẽ ra ngoài vài tháng, về sẽ bế quan, chuyện của đám trẻ ấy, giao lại cho con rồi.
"
" Sư tôn..
"
" Không sao, vào ngày đại hội của 5 năm sau ta chắc chắn sẽ xuất hiện.
"
Trường Nguyệt vỗ vai Thẩm Tử Ngọc, hắn biết giao cho Thẩm Tử Ngọc nhiệm vụ này là làm khó hắn, nhưng bản thân Trường Nguyệt cũng không làm gì được, vết thương của hắn bắt đầu không ổn định, phải bế quan tu dưỡng, thêm cả dị tượng được bằng hữu tiên đoán, hắn cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng.
" Đệ tử..
Tuân lệnh..
"
" Chăm sóc tốt cho mình nữa đấy.
"
" Vâng.
"
Nói rồi Trường Nguyệt rời đi, Thẩm Tử Ngọc đứng dõi theo sư tôn rời đi đến khi không còn thấy nữa, hắn hành lễ, cúi người về hướng xa, sao mới xoay người rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...