Nuôi tiểu quỷ rất dễ xảy ra tình trạng không nghe lời, cắn lại chủ.
Có lẽ vì vậy mà Phương Đồng Nguyệt đã chọn cách biến con mình thành tiểu quỷ, có quan hệ huyết thống này cô ta không những có thể khống chế tốt mà pháp lực của tiểu quỷ cũng càng cao thâm hơn – bị chính mẹ mình biến thành tiểu quỷ, sự oán hận đó có thể chuyển thành pháp lực.
Sau khi nuôi tiểu quỷ, Phương Đồng Nguyệt mới thành công đứng vững trong giới giải trí.
Nhìn cái dáng vẻ của tiểu quỷ đó, có lẽ đã dính vài mạng người rồi, nếu không cũng chẳng thể lớn nhanh như vậy được, nhìn qua như một đứa bé bốn, năm tuổi.
Thành công nhờ Tiêu Hà, thất bại cũng do Tiêu Hà (1).
Khi tiểu quỷ đó bị cô ăn thì cái hậu quả do bị cắn trả cô ta cũng phải hiểu rõ.
(1) "Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà" - Câu nói nổi tiếng của Hàn Tín chỉ việc chính Tiêu Hà đề cử Hàn Tín với Lưu Bang để làm nên đại nghiệp, rồi cũng chính Tiêu Hà lập kế đổ tội Hàn Tín làm phản để trừ khử ông.
Có điều, Dương Tam hơi nhíu mày, Phương Đồng Nguyệt không thể có khả năng luyện tiểu quỷ được, cô ta phải có người giúp đỡ.
Cô bỏ điện thoại xuống, không để ý đến Phương Đồng Nguyệt nữa.
Với Dương Tam, Phương Đồng Nguyệt đã chết.
Khi ăn gần xong, Đạo diễn Chu mới đi vào, nhìn dáng vẻ của Dương Tam là biết cô rất hài lòng với bữa ăn này, nói một lời mà nhiều nghĩa, "Tôi đã nói quán này rất ngon mà".
Dương Tam liếc mắt nhìn ông, "Ông hút thuốc cũng hơi lâu đấy".
Ít nhất cũng phải một tiếng rồi.
Đạo diễn Chu nói một cách đàng hoàng, "Đây là tôi sợ mùi thuốc ám vào hai người nên mới ra ngoài hút mà".
Dương Tam gật đầu, "Ừ, tôi thực sự rất ghét mùi khói thuốc".
Sau khi ăn xong, Ngô La đưa Dương Tam đến căn nhà đã sang tên cho cô, nhà cửa sạch sẽ, không có tì vết, đồ dùng cũng đầy đủ khiến cô rất hài lòng.
Cô thấy vui vẻ lại đưa cho Ngô La một lá bùa nữa.
Đối với cô mà nói, mấy lá bùa chỉ mất vài đồng, đổi lấy một căn nhà to cũng không thiệt.
Sau khi nhìn thấy ngôi nhà lớn thì Dương Tam càng không thể chịu nổi căn nhà nhỏ kia nữa.
Ngày hôm sau Dương Tam gọi cho tên đàn em Doãn Văn Giác đến chuyển nhà.
Doãn Văn Giác chạy tới dẫn theo đám vệ sĩ làm cu li, bản thân thì đứng nói chuyện phiếm với Dương Tam.
"Lão đại, sao chị lại nuôi một con gấu như vậy?", Doãn Văn Giác hỏi, anh ta chưa bao giờ thấy một con gấu nào hiểu tính người như vậy, có thể chơi rubik, lại còn một mình uống Cô ca.
Mặc dù rất tôn trọng lão đại nhưng cậu không thể không phản đối, thu nhân cái tên Tiểu Hắc này cũng quá qua loa rồi đấy.
Dương Tam nhìn mấy vệ sĩ nhấc hành lý từ dưới đất lên.
Đồ đạc của cô cũng không nhiều lắm, một hoặc hai chuyến là xong.
Dương Tam nói một cách bâng quơ, "Tiểu Hắc có thể coi là một nửa học trò của tôi".
Doãn Văn Giác uất ức, "Lão đại, lần trước chị bảo em không có tố chất, cho tiền cũng không nhận đấy".
Thế mà xem bây giờ lại nhận một con gấu, tố chất của cậu có kém cũng không thể kém hơn gấu chứ?
Dương Tam hơi hất cằm liếc Tiểu Hắc một cái.
Tiểu Hắc lập tức đặt khối rubik yêu quý của mình xuống, dùng cái tay gấu bự chảng cầm bút, nhúng vào chu sa, vẽ bùa lên giấy vàng, nó vẽ một lá bùa cầu mưa.
Doãn Văn Giác: Chết tiệt! Một con gấu lại có thể vẽ bùa đấy!
Sau khi vẽ xong, Tiểu Hắc vui vẻ chạy tới trước mặt Dương Tam, nhìn Doãn Văn Giác với ánh mắt khinh bỉ sâu sắc.
Một giây sau, trên đầu Doãn Văn Giác có mưa nhỏ, mặc dù chỉ có vài giây nhưng thực sự có mưa!
Doãn Văn Giác nghẹn họng nhìn trân trối, không gì có thể hình dung được tâm trạng lúc này của cậu.
Một con gấu có thể vẽ bùa, mà lại vẽ thành công...
Trong đầu cậu hiện lên một câu: làm người không bằng một con gấu!
Không hổ là gấu của lão đại nuôi!
Doãn Văn Giác ho khan một tiếng, mặt dày nắm lấy tay Tiểu Hắc, "Anh Hắc, chúng ta đều là đàn em của lão đại, hãy cùng chung sống hòa thuận nhé, nhà tôi có mật hoa táo thiên nhiên nguyên chất, anh có thích ăn không?"
Tiểu Hắc hơi dè dặt gật đầu, cầm ipad mở một tệp, mở ra một bức ảnh chụp quả đào, ngụ ý rất rõ ràng.
Khóe miệng Doãn Văn Giác giật giật: một con gấu có thể dùng ipad!
Nhưng nghĩ tới con gấu này còn có thể vẽ được lá bùa có tác dụng thì việc dùng ipad cũng không có gì lạ.
Một người, một gấu cứ thế chạy sang một bên liên hệ tình cảm với nhau.
Doãn Văn Giác nói rất lắm, thế mà cũng có thể tươi cười hớn hở tán gẫu với một con gấu không thể nói chuyện với mình.
Đám vệ sĩ sớm đã quen với hành vi động kinh của cậu chủ nhà mình, cứ vậy nhắm mắt làm ngơ.
Tiểu Kim liếc nhìn Doãn Văn Giác một cái đầy khinh thường: tiết tháo của cái vị loài người này có lẽ là thấp nhất mà nó từng thấy được.
...
Hành lý của Dương Tam nhanh chóng được chuyển lên xe, nhưng trước đây cô đã ký hợp đồng thuê nhà một năm với Vạn Vân Phỉ, tiền thuê hàng tháng với cô bây giờ mà nói chỉ là phù du nên vẫn tiếp tục thuê.
Khi Tiểu Hắc ra ngoài vẫn tiếp tục quấn chặt bản thân.
Dương Tam đã nói với nó, bao giờ biến thành người thì không cần phiền phức như vậy nữa.
Vì thế thời gian này Tiểu Hắc đã hết sức cố gắng.
Dương Tam không nỡ đả kích sự nhiệt huyết của nó: nếu không có cơ hội thì năm trăm năm mới biến hóa được.
Dù sao chờ cho Tiểu Hắc tu luyện pháp thuật tiến bộ thì có thể làm ra thủ thuật che mắt.
Trong suốt quá trình chuyển nhà, Dương Tam chỉ làm ông chủ chỉ tay.
Cô cũng không giấu giếm việc chuyển nhà, lại thêm sự phách lối của Doãn Văn Giác, mấy người hàng xóm đều biết có người mới đến, hơn nữa hình như còn có chỗ dựa.
Thu dọn xong, cô theo Doãn Văn Giác ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn, nhân tiện gọi thêm Điền Vũ Kha.
Điền Vũ Kha cũng có phòng ở đây nhưng không thể so với căn của Dương Tam được.
Chương trình truyền hình mà Điền Vũ Kha tham gia gần đây rất nổi tiếng, cô ấy lại nhận một phim truyền hình, tương lai tươi sáng, mặt mũi hồng hào.
Dương Tam đưa cô ấy đến để biết chỗ, vốn dĩ cô muốn gọi cả Từ Xuân Thâm nhưng dạo này anh rất bận rộn, không thấy về.
Mà cũng thật trùng hợp nơi ở của Từ Xuân Thâm là tòa bên cạnh Dương Tam.
Sau khi ăn uống no say, Dương Tam tiễn Doãn Văn Giác về, còn bản thân ngồi xuống tu luyện.
Vì căn nhà rộng rãi, cô đặc biệt dành ra một phòng để làm nơi tu luyện, đi vào có thể cảm nhận được linh khí dồi dào.
Có điều sự sắp đặt này cũng làm tiêu tốn không ít hàng dự trữ của cô.
Dương Tam đang tu luyện được nửa chừng thì có tiếng chuông cửa.
"Dốt chết đi được, vẽ bùa này thì trước tiên phải vẽ mây...", Tiểu Kim đang dạy Tiểu Hắc vẽ bùa, nghe thấy tiếng chuông cửa thì liếc mắt một cái, Tiểu Hắc lập tức chạy vào phòng mình.
Tiểu Kim ra mở cửa, khi nhìn thấy người đến cũng không khỏi sửng sốt.
Người tới là Tề San, bạn thân trước đây của Điền Vũ Kha, lúc này cô ta không còn vẻ tươi tắn, tự tin như lúc mới gặp nữa, đôi mắt trũng sâu, trong mắt thấy rõ cả tơ máu, gầy trơ xương.
Cô ta tươi cười với Tiểu Kim, "Tôi tìm Đại sư Dương".
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Kim, cô ta bổ sung thêm, "Tôi là Tề San, bạn thân của Vũ Kha, đại sư Dương đã từng gặp tôi rồi".
Nhắc đến Điền Vũ Kha làm cô ta cực kỳ không cam lòng: trước kia Điền Vũ Kha chỉ có thể dựa vào chút bố thí của cô ta mới có thể ở lại trong giới giải trí này.
Ngày nay phong thủy thay đổi, Điền Vũ Kha thời đến khó cản, ở trong giới giải trí lên như diều gặp gió.
Mà cô ta lại vì trốn thuế mà mất hết danh tiếng.
Trong thời gian này Tề San đã tốn nhiều tâm huyết nịnh bợ một nhân vật lớn, thành công đổ tội cho Hà Hằng.
Cuối cùng Hà Hằng ngồi tù, cô ta phải nộp một số tiền phạt lớn, mà còn phải bồi thường các loại tổn thất cho các hãng mà cô ta làm đại diện.
Số tiền tích cóp bao nhiêu năm tiêu tốn gần hết.
Trải qua chuyện này, số người hâm mộ cô ta đã giảm đi rõ rệt, vai nữ chính dự kiến trong phim điện ảnh cũng mất luôn.
Tề San không muốn chấp nhận số phận như vậy, luồn cúi khắp nơi.
Từ sau khi được hưởng những thứ tốt, cô ta muốn dùng bàng môn tả đạo để trở lại trên đỉnh cao lần nữa.
Cô ta nghe người khác nói mới biết Dương Tam không phải là họ hàng gì của Điền Vũ Kha hết mà là một đại sư về huyền học.
Rồi lại liên tưởng đến sự bùng nổ của Điền Vũ Kha, Tề San nghĩ rằng do Dương Tam giúp đỡ.
Sau khi phát hiện cô chuyển tới đây liền chủ động đến thăm hỏi, hy vọng Dương Tam có thể giúp cô ta.
Tiểu Kim lúc này mới nhớ ra cô ta, giọng điệu lạnh nhạt, "À, ra là cô.
Để tôi nói với chị tôi một tiếng".
Trước mặt người ngoài nó đều gọi Dương Tam là chị.
...
Tề San ngồi trước mặt Dương Tam, nghẹn ngào nói: "Tình hình gần đây của tôi chắc cô cũng biết rồi".
Dương Tam nhấp một ngụm trà, nhìn cô ta với vẻ hoài nghi, "Tôi với cô không quen không biết, sao tôi phải biết chuyện của cô chứ".
Sau khi cô hóa giải số mệnh giúp Điền Vũ Kha thì cũng quên luôn Tề San này rồi.
Tề San bị nghẹn một cái, nước mắt đang nghẹn ngào tuôn ra như suối.
Cô ta nghiến răng nói, "Sự nghiệp gần đây của tôi không tốt, tôi nghi là có người muốn đối phó với tôi, tôi muốn cô giúp tôi".
Dương Tam vẫn yên lặng.
Tề San lặng lẽ lấy ra một bọc tiền dày cộp đặt trước mặt của Dương Tam.
Dương Tam nói chậm rãi: "Sơn Căn của cô lõm, nền tảng sự nghiệp bấp bênh, không có số quý nhân.
Không có dái tai tức là không có phúc lộc.
Coi thường người khác, tính tình đa nghi, thích giở trò mưu mô.
Muốn nổi tiếng thì không thể, trừ phi cả đời cô làm việc tốt may ra mới có thể cải thiện được".
Lúc trước Tề San cướp đi may mắn của người khác, vừa mổ vừa uống, nửa đời sau nhất định vất vả không công, thậm chí còn có thể sẽ phải chết.
Chỉ là vì sao Dương Tam lại phải nói cho cô ta, bảo cô ta làm việc tốt là vì xem trên mặt mũi phần lì xi kia thôi.
Cô cảm thấy tính tình của bản thân càng ngày càng tốt hơn rồi.
Đáng tiếc là lời vàng ý ngọc của cô vào đến tai Tề San không khác gì lời chế nhạo.
Tề San tức đến mức ngực phập phồng, "Cô nói bậy! Nếu tướng tôi không tốt thì trước kia làm sao nổi tiếng như vậy chứ?"
Dương Tam liếc nhìn cô ta một cái, bình tĩnh nói: "Cô nổi tiếng như thế nào trong lòng cô còn không rõ à? Trộm cắp may mắn của người khác dùng có thích không?"
Sắc mặt Tề San tái nhợt, không nói nổi nên lời.
Cô ta nghiến răng, chộp lấy cái bọc nhỏ màu xanh rồi vội vàng rời đi.
...
Tề San ngây người đi ra từ nhà Dương Tam, trở về nơi ở của mình.
Cô ta muốn nổi tiếng là sai à? Dựa vào đâu có người sinh ra đã may mắn, có người lại xui xẻo như cô ta.
Cô ta lấy vận may của họ nhưng có bù đắp cho họ mà.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tề San nghe thấy tiếng chuông dành riêng cho số điện thoại đó, giống như nghĩ đến chuyện gì kinh khủng, cả người co rúm lại.
Điện thoại réo liên tục.
Tề San cắn môi đến bật máu, mùi máu tanh nồng nặc trong miệng.
Cô ta khẽ rùng mình nhận điện thoại.
"Cô Tề, cân nhắc thế nào rồi?"
Ánh mắt Tề San hơi hốt hoảng, nhớ tới chân tay rơi rụng và máu đỏ vương vãi trên mặt đất, hơi thở trở nên gấp gáp.
Sau đó những câu những từ bẩn thỉu trên Weibo hiện lên trong tâm trí cô ta.
Mong muốn nổi tiếng đã lấn át hết mọi thứ.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
"Tôi đồng ý với các người"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...