Dương Tam yên lặng suy nghĩ, tự hỏi bây giờ ra tay làm Từ Xuân Thâm mất trí nhớ có bị coi là vi phạm hợp đồng đã ký hay không.
Từ Xuân Thâm vẻ mặt nghiêm túc cam đoan với cô, "Tôi sẽ không nói với ai đâu".
Từ câu này nghe ra thì anh ta đã nhìn thấy hết rồi.
Thật ra mà nói Dương Tam cũng không sợ, cùng lắm thì đổi thân phận khác làm lại.
Nếu là người khác thì cô đã dứt khoát cho mất trí nhớ sạch sẽ luôn rồi, nhưng Từ Xuân Thâm thì khác.
Cô vẫn đang nghĩ tới việc nuôi anh ta làm đầu bếp, vẫn nhớ đến việc tạo quan hệ tốt để anh ta cam tâm tình nguyện nấu ăn cho cô, cho nên không thể sử dụng biện pháp cứng rắn.
Nếu xóa trí nhớ rồi sau này khôi phục sẽ trở thành kẻ thù mất.
Nói cho cùng cũng do cô không cẩn thận.
Cô chớp chớp mắt, không biết xấu hổ mà bày ra cái vẻ đáng yêu trước mặt sư phụ và người lớn.
"Ừ, tôi tin anh!".
Trong đôi mắt xanh biếc tràn đầy sự tin tưởng đối với anh.
Từ Xuân Thâm ngơ ngác, môi hơi cong, giọng nói mang ý cười, "Vậy chẳng lẽ nguyên hình của cô là Thao Thiết (1) à?"
(1) Thần thoại Trung Hoa như sách Sơn Hải Kinh và Tả truyện thì thao thiết là một trong "Tứ hung" gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ.
Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng.
Từ khi quen biết, bản tính tham ăn của cô để lại ấn tượng rất sâu sắc với anh.
Dương Tam coi thường, "Tất nhiên là không phải!", mặc dù cô không biết nguyên hình của mình là gì nhưng chắc chắn không phải là Thao Thiết!
Cô đổi chủ đề, "Sao anh lại đến đây?".
Nơi này cũng không dễ tìm, một mình Từ Xuân Thâm không thể tìm thấy được.
Từ Xuân Thâm xoa xoa huyệt Thái Dương rồi nói: "Dường như tôi nghe có tiếng người gọi, lúc tỉnh lại thì đã ở đây rồi".
Thực ra đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, quả thực là giống như bị mê hoặc.
Dương Tam nhướng mày, cầm lấy tay anh, kiểm tra xem anh có bị nhập hay không.
Nếu như bị tà ma yêu quái nhập thì ngọc bội cô đưa cho anh sẽ báo trước hoặc để lại dấu vết.
Nhưng lại không thấy gì cả.
Dương Tam nghĩ đến một khả năng, bỗng thấy chột dạ.
Cái viên đá vừa nãy, tuy cô không biết nguồn gốc của nó, nhưng xét theo linh lực dày đặc và hơi thở sạch sẽ này thì ít nhất cũng đạt đến cấp bậc Thiên Địa Linh Bảo, hơi kém hơn so với ghi chép của sư phụ.
Những vật thiêng này bình thường đều sẽ nhớ chủ của mình.
Âm thanh mà Từ Xuân Thâm nghe thấy rất có thể là tiếng gọi của viên đá.
Như thế có tính là cô đã chiếm mất cơ duyên của Từ Xuân Thâm không?
Mà cũng không nói thế được, cô trùng hợp tìm thấy viên đá này, như thế nghĩa là cô cũng là người có duyên.
Chà, chỉ có thể nói rằng vận may của cô tốt hơn Từ Xuân Thâm.
"Thế tình hình bây giờ là sao?", Từ Xuân Thâm hỏi.
Dương Tam buông tay ra, nói một cách thản nhiên: "Có lẽ anh nghe thấy tiếng gọi của bọn yêu ma quỷ quái hoang dã.
Nếu ở nơi hoang vu mà nghe thấy có người gọi anh thì anh không được tùy tiện trả lời đâu đấy".
Cô nhân tiện phổ cập cho Từ Xuân Thâm một chút kiến thức.
Từ Xuân Thâm ừ một tiếng, "Chúng ta ra ngoài cũng lâu rồi, quay về thôi".
Dương Tam gật đầu đồng ý.
"Chờ chút, trên đầu cô có lá rơi".
Từ Xuân Thâm vừa nói vừa giúp Dương Tam nhặt lá khô trên tóc, trong lúc đó, mầm xanh bé nhỏ chạm vào tay anh, dường như thẹn thùng ngoảnh đi khiến anh hơi buồn cười.
Không biết có phải anh nhìn nhầm hay không, cái mầm xanh này hình như lớn hơn lúc sáng.
Dương Tam và Từ Xuân Thâm cùng nhau trở về, Tiểu Hắc đi sát phía sau họ.
Đạo diễn Chu nhìn thấy bọn họ không nhịn được chọc ghẹo một câu: "Hai người có duyên thật đấy, đi dạo khác đường lại có thể về cùng nhau".
Dương Tam lặng lẽ oán thầm trong lòng: ông không hiểu được đâu, đây là cuộc gặp gỡ định mệnh của hai người có cơ duyên lớn.
...
So với thăng trầm trong hai ngày đầu tiên, ngày thứ ba trên đảo của họ bình tĩnh hơn nhiều, chủ yếu là tìm kiếm bản đồ kho báu.
Ba mươi hộp báu vật, đội Xanh tìm được hai mươi mốt hộp thu về ba tấm bản đồ kho báu, hia trong số đó là bản đồ kho báu thật, xuất sắc giành chiến thắng.
Còn về đội Đỏ chỉ đơn giản là có mặt cho đủ.
Nhất là Phương Đồng Nguyệt hoàn toàn không thèm nghe lời khuyên, kết quả đến sáng thứ ba phát sốt biến thành viêm phổi.
Tổ chương trình làn này không làm theo ý cô ta, đưa cô ta về thẳng để điều trị.
Trên thực tế, dù là Chu Kiến hay Điền Vũ Kha đều tích góp được một bụng tức trong quá trình là đồng đội với Phương Đồng Nguyệt.
Ngay từ đầu tại cô ta khiến cả ba đều ốm.
Sau khi ốm Phương Đồng Nguyệt lại muốn thể hiện cái vẻ chuyên nghiệp, không chịu về trước, kết quả bệnh kéo dài biến thành viêm phổi.
Đạo diễn Chu thấy Phương Đồng Nguyệt này nhìn có vẻ thông minh mà hóa ra lại chỉ là một kẻ ngốc.
Dương Tam đã đưa bùa đến rồi, cô ta lại cố tình không nhận, thực đúng là tự làm tự chịu.
Thêm nữa từ khi bắt đầu chương trình cô ta đã luôn phá đám rồi, nếu không phải nể mặt kim chủ đằng sau cô ta, ông đã đá cô ta ra khỏi chương trình từ lâu rồi.
Dù sao trong tay ông vẫn còn đoạn phim quay lúc kiểm tra valy, nếu vị đại gia kia mà tìn đến thì ông cũng có chuẩn bị.
Có đánh chết ông cũng không muốn hợp tác với Phương Đồng Nguyệt nữa.
Sau khi ghi hình xong chương trình, tất cả mọi người đều kiệt sức, họ ở trên thuyền nghỉ ngơi đến sáng hôm sau chuẩn bị quay về.
Trong thời gian đó cũng có một chuyện khá buồn cười, Tiểu Hắc vốn là một con gấu hoang dã trên hòn đảo này, không nên đưa nó đi khỏi đây.
Tổ chương trình vốn là muốn để nó ở lại nhưng Tiểu Hắc lại ôm chặt đùi Dương Tam, ra cái vẻ nhất định phải đi theo cô ấy.
Dương Tam thể hiện vô cùng sâu sắc việc qua sông đoạn cầu, "Đánh nhau thì không đánh được, ăn thì lắm, mang theo mày về thì được cái tích sự gì hả?"
Tiểu Hắc bắt đầu meo meo làm nũng dễ thương.
Dương Tam vẫn lạnh lùng tàn nhẫn, hoàn toàn không có chút động lòng.
Hai ngày qua Đạo diễn Chu và Tiểu Hắc đã có tình hữu nghị cùng chia sẻ mật ong với nhau, không nhịn được mà xin xỏ, "Tôi nghĩ cô nên đưa nó theo, dù sao nó cũng tự nguyện đi theo cô mà".
Dương Tam ăn nói mạnh mẽ, "Không nuôi nổi!".
Gấu ăn cũng không ít đâu! Ở trong rừng nó còn tự lực cánh sinh, đến thành phố rồi thì để cô nuôi à? Dương Tam cô không chịu thiệt thòi như này đâu nhá.
Đạo diễn Chu dứt khoát, "Tôi nuôi giúp cô!"
Vì thế cô lại có thêm một đàn em nữa.
...
Lúc ăn sáng, Tỉnh Vi Ninh vừa gặm bánh mì vừa lướt Weibo, lướt đến nhăn mặt nhăn mày.
Điền Vũ Kha trêu chọc, "Không phải cô đang đọc mấy cái bình luận công kích gì đó chứ?"
Các ngôi sao không cần biết lớn nhỏ như nào, kiểu gì cũng có vết đen.
Tỉnh Vi Ninh lắc đầu, đưa điện thoại cho các cô xem rồi nói: "Nhìn xem lúc này rồi mà Phương Đồng Nguyệt còn không quên tạo hiệu ứng cho bản thân nữa này".
Hot search số một của Weibo là 'Phương Đồng Nguyệt nhập viện', khi bấm vào thì thấy nói rằng Phương Đồng Nguyệt cố gắng chống đỡ bệnh tật để ghi hình chương trình cho đến khi bệnh tình nghiêm trọng phải đưa vào viện, không phụ cái tên gọi cô Ba liều mạng.
Bình luận bên dưới như ong vỡ tổ thương xót Phương Đồng Nguyệt, trừ việc khen cô ta chuyên nghiệp lại tiện thể giẫm lên mấy tiểu hoa đang nổi khác.
Dương Tam liếc nhìn một cái rồi tiếp tục phết một lớp sốt việt quất thật dày lên bánh mì nướng.
Lý Hi và Từ Xuân Thâm bê khay đi tới, Lý Hi cười hỏi: "Mọi người đanh nói chuyện gì vậy, có phiền nếu chúng tôi tham gia không?"
Lý Hi chủ yếu muốn tạo quan hệ tốt với Dương Tam.
Điền Vũ Kha đương nhiên không thể nói họ đang nhắc đến Phương Đồng Nguyệt, thay đổi chủ đề, "Chúng tôi đang hỏi tên Weibo của anh Ba, muốn theo dõi cô ấy".
Dương Tam nhẹ nhàng nói: "Giang sơn của Trẫm đã không còn".
Đám người Tỉnh Vi Ninh: "???"
Từ Xuân Thâm cất điện thoại rồi nói: "Chà, đây là tài khoản Weibo của cô ấy", rõ ràng anh đã nhanh chóng theo dõi cô ấy rồi.
Những người khác sau khi hồi phục tinh thần cũng nhao nhao theo dõi Dương Tam.
Lúc nhìn thấy cái ảnh đại diện thì họ đã không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là Dương Tam rồi, chỉ có Dương Tam mới có thể vẽ ra một cái bức tranh nguệch ngoạc đến mức chấn động thần hồn như này.
Lý Hi hỏi: "Anh Ba, người anh theo dõi đầu tiên là 'Cá Koi không phải cá vàng' này là bạn của cô à?"
Dương Tam nói: "Mọi người có thể theo dõi, rảnh không có việc gì thì chia sẻ, có thể mang đến vận may".
Cô dừng lại, vẻ mặt có chút xa cách, "Nhưng xét cho cùng thì vận may của con người cũng có hạn, muốn tăng vận may thì tốt nhất là làm việc thiện và tích đức".
Nếu là người khác nói câu này, Lý Hi nhất định nghĩ là người đó ăn súp gà (2), nhưng nếu là do Dương Tam nói thì chính là chân lý đấy!
(2) súp gà = Súp gà cho tâm hồn" (Chicken Soup for the Soul): những câu chuyện kiểu hạt giống tâm hồn.
Bọn họ đều theo dõi Weibo của Tiểu Kim, trong lòng thầm quyết định khi quay về sẽ quyên tiền giúp đỡ việc học hành gì đó, thỉnh thoảng làm việc thiện cũng rất hay.
Dương Tam nói xong tiếp tục ăn bữa sáng của cô.
Ăn uống xong, mọi người về phòng chuẩn bị ra khơi.
Dương Tam trầm tư, tiếp tục hấp thu viên đá.
Tiểu Hắc đang ở đằng kia cầm khúc mía được đầu bếp trên tàu cho nhờ cái dáng vẻ ngây thơ của nó.
Có tiếng gõ cửa, Dương Tam phất tay áo, cửa tự động mở ra.
Thợ trang điểm Trịnh Trân đi tới, vẻ mặt cẩn thận.
Cánh cửa đóng lại, tiếng cửa đóng khiến tim Trịnh Trân nhảy dựng lên.
Cô lấy ra một chiếc USB rồi nói: "Hôm kia Phương Đồng Nguyệt đến gặp tôi rồi hỏi sao đã nhận tiền mà không làm việc, tôi đã ghi âm hết cuộc trò chuyện, cả quay lại nữa, tất cả đều ở trong cái USB này".
Mấy ngày hôm nay ở trong tổ chương trình đã đủ để Trịnh Trân thấy được bản lĩnh của Dương Tam nên ở trước mặt Dương Tam cực kỳ ngoan ngoãn, không dám giở trò.
Dương Tam nhận lấy cái USB, "Làm tốt lắm".
Cô thấy Trịnh Trân có chút không yên, mở miệng nói: "Sau này Phương Đồng Nguyệt không làm được gì nữa đâu, cô không cần lo lắng".
Nuôi tiểu quỷ mà bị cắn trả, Phương Đồng Nguyệt bệnh nặng chỉ là sự bắt đầu nho nhỏ, chỉ sợ sau này cũng không có sức mà đi tìm Trịnh Trân hỏi tội nữa.
Trịnh Trân nghe xong những lời đó không khỏi tỏ ra vui mừng, cúi chào Dương Tam rồi rời đi.
...
Nửa tiếng sau, tàu bắt đầu xuất phát.
Điền Vũ Kha đến tìm Dương Tam hỏi xem cô có muốn xem 'vùng đất kỳ bí' không.
Tổ chương trình dự định đứng từ xa xem màn sương trắng, đây cũng là chiêu trò của chương trình.
Dương Tam nhàn rỗi liền mở cửa sổ ra nhìn, tầm nhìn từ căn phòng này của cô cũng không tồi, Điền Vũ Kha và Tỉnh Vi Ninh còn mang theo ống nhòm đến.
Khoảng chín giờ sáng, Dương Tam đã được nhìn thấy 'vùng đất kỳ bí' đó.
Từ xa nhìn lại chỉ thấy một màn sương trắng mênh mông khiến người ta không thể nhìn rõ cảnh ở bên trong, có mùi vị quỷ quái, cho dù là Dương Tam cũng không thể nhìn thấy cảnh bên trong.
Sương trắng này có sự kỳ lạ.
Tổ chương trình đặc biệt quay một đoạn video dài mười phút trước khi rời đi mới cảm thấy thỏa mãn.
Dù muốn thỏa mãn trí tò mò nhưng cũng không muốn chết đâu.
Thuyền tiếp tục đi theo lộ trình ban đầu, Dương Tam được lôi đi đánh mạt chược, một thắng ba, cực kỳ sảng khoái.
Tỉnh Vi Ninh đang định chụp ảnh chơi mạt chược để đăng Weibo nhưng lại thấy điện thoại không có tín hiệu, than phiền, "Tín hiệu ở đây kém quá".
Dương Tam đang định nói thì đột nhiên nhận thấy một luồng yêu khí lao từ dưới lên với tốc độ cực nhanh, mặt cô biến sắc, tung ra vài lá bùa dán lên tàu khiến tàu không bị xâm phạm.
Rầm một tiếng...!có cái gì đó đập vào thuyền, lá bùa ánh lên kim quang, đồng thời sương trắng dâng lên như thủy triều..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...