Khóe miệng Trương Viên Viên hiện lên vẻ lạnh lùng, âm khí hung hăng tỏa ra trong không khí, quấn lấy ngực Từ Thiên: “Tha cho anh, anh tha cho tôi sao, Từ Thiên, tôi hỏi anh, anh giết tôi rồi, vứt xác tôi ở đâu, anh thật sự quá độc ác, giết tôi còn chưa tính, còn muốn phong ấn tôi vào trong chiếc lược, khiến tôi không được siêu sinh, ngay cả cơ hội đầu thai xuống địa phủ cũng không có, anh bảo tôi phải tha cho anh như thế nào đây.
”
Từ Thiên bị khí đen áp chế đến mức không thở nổi, anh ta khàn giọng nói: “Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, cầu xin em nể tình mười mấy năm qua tha cho anh, sau này anh sẽ chăm sóc cha mẹ thay em, cầu xin em tha cho anh.
”
Trong hoàn cảnh này, Từ Thiên vẫn muốn dùng tình cảm để lay động đối phương, tha cho mình.
Câu nói “sau này anh sẽ chăm sóc cha mẹ thay em” kia đã chọc giận Trương Viên Viên, hơn nữa, cô cũng sớm nhìn thấu mục đích của anh ta rồi: “Từ Thiên, chẳng lẽ anh cho rằng anh cầu xin tôi, tôi sẽ tha cho anh sao, đừng có ngây thơ nữa, lúc trước tôi mềm lòng, đã bị anh hành hạ thành ra thế này rồi, chẳng lẽ anh còn ngây thơ cho rằng tôi vẫn còn mềm lòng sao!!”
“Rõ ràng tôi có thể làm một người con gái hiếu thuận, phụng dưỡng cha mẹ đến khi nhắm mắt xuôi tay, vậy mà vì anh, khiến bọn họ phải chịu cảnh tóc bạc tiễn tóc xanh.
”
“Giết người phải đền mạng, là lẽ công bằng, Từ Thiên, anh đừng có mơ tưởng tôi sẽ tha cho anh!!”
****
Từ Thiên thấy quỷ hồn của Trương Viên Viên không có ý định tha cho mình, biết rõ “vẻ mặt đáng thương” không có tác dụng, anh ta liền không giả vờ nữa.
Anh ta đứng trước mặt quỷ hồn của Trương Viên Viên, phủi phủi vạt áo một cách thản nhiên, nheo mắt đánh giá Trương Viên Viên đang tỏa ra khí đen, dùng giọng điệu giả tạo dịu dàng nói: “Viên Viên, nếu anh chết rồi, thì sẽ không ai tìm thấy thi thể của em nữa, nếu em muốn đầu thai, thì hãy tha cho anh, anh sẽ chôn cất thi thể của em thật tốt.
”
Sau khi giết chết Trương Viên Viên, anh ta đã giấu xác cô rất kỹ, quỷ muốn đầu thai thì phải chôn cất thi thể thật tốt thì mới có thể đầu thai.
Nhắc đến thi thể của mình, Trương Viên Viên liền buông móng vuốt sắc nhọn sắp giơ ra, lạnh lùng nói: “Từ Thiên, anh đang uy hiếp tôi sao?”
Từ Thiên không nóng không vội vuốt phẳng vạt áo nhăn nhúm, nhìn phản ứng ngẩn người của Trương Viên Viên, anh ta cảm thấy cách này của mình có hiệu quả rồi.
Lúc còn sống Trương Viên Viên không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh ta, cho dù cô ấy là quỷ thì cũng vậy, tục ngữ có câu, người sợ quỷ một phần, quỷ sợ người ba phần.
“Viên Viên, anh không có uy hiếp em, anh chỉ muốn thương lượng với em, giết anh rồi, em sẽ mãi mãi chỉ là một quỷ hồn vất vưởng, không thể đầu thai.
”
Nghe Từ Thiên nói năng hùng hồn như vậy, sự oán hận trong lòng Trương Viên Viên càng lúc càng dâng cao, trong lòng càng thêm bi phẫn, khí đen trên người theo tâm trạng của cô mà không ngừng tuôn ra.
Lúc này, tóc tai Trương Viên Viên dựng đứng, trong mắt tràn đầy thù hận, khí đen bao trùm, trông giống hệt một con quỷ La Sát.
Từ Thiên nhìn dáng vẻ giận mà không dám nói của Trương Viên Viên, trong lòng cảm thấy mình sắp thành công rồi, trên mặt lộ rõ vẻ đắc chí, trong mắt còn mang theo sự khinh miệt, như thể chắc chắn Trương Viên Viên không dám giết anh ta.
“Viên Viên, tha cho anh, anh sẽ xây cho em một ngôi mộ thật đẹp, lúc còn sống em không nhận tiền của anh, chết rồi em cũng không thể từ chối chứ.
”
Tưởng Manh thật sự bị tên tra nam này chọc tức đến mức muốn nổ phổi, giết người rồi còn ra vẻ ban ơn cho người ta một ngôi mộ.
Thật sự quá ghê tởm!!
Tưởng Manh nhìn Từ Thiên với khuôn mặt trang điểm kỹ càng, nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, đá đá đôi giày thể thao, xoay xoay cổ tay.
Từng bước, từng bước đi về phía Từ Thiên đang đắc ý, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn vô hại mang theo nụ cười ngọt ngào.
Đi ngang qua Trương Viên Viên, Tưởng Manh đứng trước mặt anh ta, ngay sau đó, Tưởng Manh dứt khoát cởi giày thể thao bên chân phải ra, dùng tốc độ cực nhanh nhặt chiếc giày lên, hung hăng đập vào khuôn mặt trắng bệch như ma cà rồng của Từ Thiên.
“Tên đàn ông khốn nạn, dám bắt nạt chị gái tôi!”
Trong nháy mắt, trên mặt Từ Thiên hiện lên một dấu giày to tướng, không ít cát đá nhỏ dính chặt vào má anh ta.
Từ Thiên đau đớn che mặt, gầm lên với Tưởng Manh: “Con mẹ nó, mày dám đánh tao.
”
Tưởng Manh lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với anh ta, ánh mắt sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo: “Đồ ngu ngốc, đánh mày đấy.
”
Từ Thiên tức giận đến mức lỗ mũi bốc khói, từ sau khi trở thành minh tinh đến nay, vẫn chưa có ai dám đối xử với anh ta như vậy.
Anh ta giơ hai tay lên, dồn hết sức lực định tát vào mặt Tưởng Manh.
Đúng lúc này, một đôi tay đầy khí đen chắn giữa hai người, “bốp” một tiếng, tát vào mặt Từ Thiên.
Âm thanh vang dội.
Từ Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, sợ hãi lùi về sau.
Trương Viên Viên ép sát Từ Thiên, lại cho anh ta một bạt tai thật mạnh.
Sau đó, cô ấy quay đầu nhìn Tưởng Manh, biết cô đang giúp mình trút giận, trong mắt ngấn lệ cảm kích: “Cảm ơn cô, nếu như phải lựa chọn giữa việc đầu thai kiếp sau và giết chết anh ta, tôi chọn cái sau.
”
Tưởng Manh không ngăn cản sự lựa chọn của Trương Viên Viên, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Từ Thiên: "Chị yên tâm, đợi anh ta chết rồi, dù có phải lật tung cả nhà anh ta lên, tôi cũng sẽ tìm được thi thể của chị, giúp chị an táng tử tế.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...