Là người ngoài cuộc, Lệ Tuyết đã sớm nhìn ra manh mối giữa hai người.
Tưởng Manh nghe vậy, hai má lập tức đỏ bừng lên, lắp bắp nói: “Nói gì vậy, bọn tớ chỉ mới gặp nhau một hai lần, không có quan hệ gì cả.
”
Chỉ là có hôn ước thôi, chỉ là ông nội cậu còn nói muốn tớ làm chị dâu của cậu thôi.
Tưởng Manh tò mò mở túi giấy ra, bên trong túi giấy còn có một chiếc hộp tinh xảo, mở ra xem, không ngờ lại là chiếc mặt dây chuyền pháp khí mà cô muốn!!
Cô không ngờ Lệ Xuyên lại tặng cô một món đồ quý giá như vậy, mấy vạn tệ đấy, nhận một món đồ quý giá như vậy, cô hơi áy náy.
Đợi đã, nhắc đến ngọc, Tưởng Manh đột nhiên nhớ tới còn một chuyện chưa giải quyết, chiếc lược hồng ngọc có quỷ của Lệ Tuyết.
“Cậu có thể cho tớ mượn chiếc lược đó một hai ngày không?”
****
“Chiếc lược, cậu muốn mượn chiếc lược đó làm gì?” Lệ Tuyết nghi ngờ hỏi.
Làm sao có thể nói với Lệ Tuyết được, chẳng lẽ lại nói với cô ấy rằng trong chiếc lược có một con quỷ sao, Lệ Tuyết là người kiên định với khoa học, ủng hộ việc bài trừ mê tín dị đoan, chắc chắn sẽ nghĩ là đầu óc cô có vấn đề.
“Tớ muốn mượn về nghiên cứu một chút, xem loại ngọc gì mà có thể bán được giá cao như vậy.
” Tưởng Manh nói dối.
“Tớ không tin, nói mau, có phải cậu muốn dùng nó để làm chuyện xấu hay không.
” Lệ Tuyết truy hỏi.
Tưởng Manh cảm thấy não Lệ Tuyết có chút phong phú quá mức rồi, một chiếc lược thì cô có thể làm chuyện xấu gì chứ, nhưng nhìn vẻ mặt “cậu không nói thì tớ không bỏ qua đâu” của Lệ Tuyết.
Tục ngữ có câu, sớm chết sớm siêu thoát, giải quyết xong sớm thì yên tâm sớm, cô quyết định nói rõ mọi chuyện cho Lệ Tuyết biết.
“Kỳ thật trong chiếc lược của cậu có một con quỷ.
”
Nghe được câu này của Tưởng Manh, Lệ Tuyết dùng vẻ mặt “cậu đang đùa tớ sao” đánh giá Tưởng Manh: “Tưởng Manh Manh, có phải cậu bị sốt rồi không, đầu óc không bình thường rồi, toàn nói nhăng nói cuội.
”
“Thật đấy, tin tớ đi.
” Quả nhiên, Lệ Tuyết cho rằng đầu óc cô có vấn đề.
Thấy cô ấy không tin, Tưởng Manh cầm lấy chiếc lược trong tay Lệ Tuyết, đặt lên bàn, gõ nhẹ.
“Nói đi, tại sao cô lại trốn trong chiếc lược này?”
Lời Tưởng Manh vừa dứt, chiếc lược hồng ngọc liền rung lên mấy cái, sau đó chuyển sang màu đỏ một cách khó hiểu.
Lệ Tuyết bị dọa sợ đến mức lùi về sau mấy bước, trừng to mắt khó tin.
“Chuyện gì vậy, thật sự có quỷ sao?”
Chẳng lẽ thật sự có quỷ!
Tưởng Manh nhanh tay lẹ mắt kéo cô ấy lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc lược hồng ngọc trên bàn, nhíu mày: “Là thật…”
Lệ Tuyết khó mà tiếp thu được cũng là chuyện dễ hiểu, dù sao cô ấy cũng là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, ủng hộ việc bài trừ mê tín dị đoan mà.
“Vậy cậu nói xem rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao trong chiếc lược lại có quỷ?” Lệ Tuyết bình tĩnh lại hỏi.
Tưởng Manh bèn kể lại những gì mình biết, lúc ở tiệm ngọc, cô đã chú ý đến chiếc lược kia có một quỷ hồn bám vào.
Ban đầu, cô muốn ngăn Lệ Tuyết mua chiếc lược đó, nhưng thấy cô ấy thích chiếc lược kia như vậy, Tưởng Manh cũng không tiện ngăn cản, thế là cô phong ấn con quỷ đó vào trong chiếc lược, định đợi Lệ Tuyết mua chiếc lược về.
Sau đó, cô sẽ âm thầm giải quyết chuyện này, ai ngờ Lệ Tuyết lại muốn “thăm dò” đến cùng.
Lệ Tuyết càng nghe càng cảm thấy không đúng lắm, u oán nhìn Tưởng Manh: “Tại sao cậu biết có quỷ mà không ngăn cản tớ mua chiếc lược, có người chị em nào như cậu sao!”
Bị nói như vậy, Tưởng Manh cũng cảm thấy hình như mình hơi “hố” người ta thật, lúc đó không phải là cô thấy Lệ Tuyết mua về cũng tiện mà, nếu không mua về, cô cũng không biết làm sao để lấy chiếc lược kia ra xử lý, xem xem con quỷ kia bám vào chiếc lược có mục đích gì.
Dù sao thì sau khi lấy con quỷ kia ra khỏi chiếc lược thì vẫn có thể dùng để chải đầu được, nghĩ như vậy, Tưởng Manh cảm thấy mình cũng không tính là “hố” người ta.
Tưởng Manh cười hì hì nói: “Không sao đâu, đợi tớ thu phục con quỷ kia rồi, chiếc lược ngọc vẫn có thể ngăn ngừa rụng tóc, kích thích mọc tóc mà, không sao đâu, không sao đâu!”
Lệ Tuyết: “…” Còn có thể dùng chiếc lược bị quỷ bám được sao, cô cảm thấy trái tim của Tưởng Manh đúng là “lớn” thật đấy.
Mặc dù Lệ Tuyết vẫn bán tín bán nghi về chuyện này, nhưng dưới sự thôi thúc của trí tò mò, cô ấy muốn xem thử con quỷ đó trông như thế nào.
Thế là Tưởng Manh bắt đầu thẩm vấn con quỷ kia.
“Tại sao cô lại bám vào chiếc lược ngọc này?”
Chiếc lược động đậy, một giọng nữ thút thít vang lên từ bên trong, vô cùng thê lương, khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.
Vừa mở miệng đã khóc, Tưởng Manh đoán chắc đây là một con quỷ có “chuyện xưa”.
Chiếc lược đỏ nức nở nói: “Tôi bị người ta phong ấn vào trong này, cầu xin cô cứu tôi ra ngoài với, cầu xin cô, cầu xin cô!!!”
Nữ quỷ như túm được cọng rơm cứu mạng, điên cuồng cầu xin Tưởng Manh cứu giúp.
Tưởng Manh không ra tay, mà chớp chớp mắt hỏi: “Kể tôi nghe tại sao cô lại bị người ta phong ấn vào trong này trước đã.
”
Người Hoa Quốc không lừa người Hoa Quốc, nhưng cô không biết quỷ Hoa Quốc có lừa người Hoa Quốc hay không.
Nữ quỷ trong chiếc lược đỏ không biết là nhớ tới chuyện gì, một luồng sát khí và âm khí cuồn cuộn xung quanh, chiếc lược cũng tỏa ra ánh sáng màu đỏ như máu lạnh lẽo.
“Tôi bị tên bạn trai khốn nạn kia giết chết, hắn giết chết tôi, sợ tôi trả thù nên đã tìm một tên đạo sĩ hèn hạ phong ấn tôi vào trong này, tôi không cam tâm, không cam tâm!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...