Gió thu đưa nhẹ trong đêm, dịu mát lòng người rũ chuyện thế
nhân. Chập chùng nghìn nét hoa xuân. Làm sao xa được, nên phải tính toán cho kỹ.
Giang hồ nhiều nỗi hiểm nguy, tuy không xem sống chết ra gì, nhưng Hoàng Long
cũng phải để ý đến nghĩa tỷ của chàng. Quân Tâm Di! Người đã nhất định một lòng
là của Hạng Chân, vì Hạng Chân! Quên thân chỉ biết có Hoàng Long. Không phải vì
tiếng tăm, danh vong trong võ lâm giang hồ. Thuần nhất một mối tình nhi nữ. Qua
bao nhiêu cay đắng gian truân khổ ải, má hồng vẫn không hề có chút nhạt phai đối
với mối tình đầu tiên, cũng là mối tình duy nhất. Ôi! Làm sao Hạng Chân không
nghĩ gì đến. Nếu ngược lại, chàng là một con người bạc bẽo, không ra giống gì.
Làm sao có thể ngẩng mặt nhìn đời? Tuy rằng miệng thế sẽ xì
xèo tiếng bấc chì, vì nàng lớn hơn chàng, đã kinh qua một đời chồng. Có xá gì
chứ, cổ nhân đã chẳng có câu:
“Gái hơn mười, trai hơn hai chục” đó sao? Miễn là lòng mình
cảm thấy có sự yêu thương gắn bó với người và đồng thời cũng nhận trở lại tương
tự từ người mình yêu là đủ lắm rồi. Ôi! Hồng nhan góa bụa. Người ta thường thường
sau khi công thành, danh toại, năm sáu hầu, bảy tám thiếp, chín mười vợ. Toàn
là những đệ nhất mỹ nhân, không thèm đệ nhị. Mà chẳng lẽ chúng mình hai đứa không
xong thì cũng kỳ khôi, đệ và tỷ sẽ mãi mãi bên nhau cho đến khi ... chán thì
thôi. Gió thu nhẹ vẫn đưa, hơi sương lạnh của đêm dần tàn đã bắt đầu bao phủ cảnh
vật. Một màn mờ ảo vân vụ xoay quanh rồi phút chốc vụt tan. Lòng Hoàng Long chợt
cảm thấy ấm áp vô cùng ...
Nửa mùa trăng trôi qua. Sau cuộc chinh phạt Hắc Thủ Đảng,
làm cho hầu như toàn bộ hắc đạo suốt một vùng rộng lớn tan nát. Vô Song Phái
danh tiếng lẫy lừng khắp một cõi Trung Nguyên. Lời kể lại toàn bộ cuộc chiến
này lan nhanh còn hơn gió của cơn giông bão. i đâu từ nơi trà đình, tửu quán,
ngay cả kỹ viện cũng râm ran những chuyện kể về sự đẫm máu, khốc liệt rùng rợn
và cũng vô cùng anh dũng của những nhân vật chính trong đó. Nhất là Hoàng Long,
Con rồng vàng Hạng Chân, ngày trước người trong võ lâm nghe tên đã chín phần e
ngại uy danh.
Bây giờ thì thôi, không lời nào tả được. Nhất là khi toàn bộ
Vô Song Phái, đặc biệt là những nhân vật chính, các cây cột chống đỡ Vô Song
Phái được sự cứu giúp trực tiếp của Hoàng Long Hạng Chân ... Báo cho bằng hữu
giang hồ biết một điều.
Động đến Hạng Chân là động đến Vô Song Phái. Họ sẵn sàng đem
sinh mạng giao phó cho chàng, cho nên tất cả cá nhân hoặc bang hội nào đó, có
oán thù gì với Hoàng Long Hạng Chân đều phải suy nghĩ kỹ thêm nhiều lần. Cái
gương Hắc Thủ Đảng và toàn bộ hắc đạo vùng vẫn còn sáng ngời. Kế đến, trên
giang hồ bất chợt mất đi một cái tên. Thanh Tùng sơn trang đã không còn nữa. Một
buổi sáng kia, những khách có việc đi ngang sơn trang, vô cùng ngạc nhiên. Cửa
sơn trang mở toang nhưng vô cùng vắng lặng. Tò mò nhìn vào, không một bóng người.
Tò mò làm gan đi vào, ngay cả chó mèo, gà vịt cũng không. Tất cả im ắng như bãi
tha ma.
Là một sơn trang chết. Toàn bộ nhân mã đã biến đi đâu? Xôn
xao giang hồ một thời gian. Có lời đồn là Hoàng Long Hạng Chân trong một đêm đã
đến trả thù, giết hết cả người trong trang. Nhưng có người đã vào sơn trang một
lần bảo là không phải. Nhà cửa đều nguyên vẹn, không có lấy một dấu máu. Nói
chi đến chuyện một cuộc giết chóc hàng trăm nhân mạng. Cũng có lời đồn đoán
Thanh Tùng sơn trang lo sợ sự trả hận của Hoàng Long Hạng Chân với sự tiếp tay
của Vô Song Phái sẽ tìm đến. Nên trong một đêm tối trời, đành bỏ sơn trang đi
trốn. Điều này nghe có lý, vì Hoàng Long Hạng Chân đâu phải là kẻ khát máu, xem
việc giết người như ngóe làm thú vui. Thời gian trôi, bụi phủ Thanh Tùng sơn
trang, câu chuyện cũng chìm dần theo sự hối hả, nguy hiểm của đời sống giang hồ.
Không còn ai nhắc đến mấy chữ Thanh Tùng Sơn Trang nữa. Vừa im chuyện này thì bất
chợt lại có một chuyện khác tiếp nối. Hoàng Long Hạng Chân đã lâu lắm không thấy
xuất hiện trên chốn giang hồ. Bằng hữu khắp nơi. Ngay cả Vô Song Phái người
đông, lực mạnh đã tung hầu như toàn bộ lực lượng trải khắp Trung Nguyên, ra cả
các miền Hồi Cương, Ngoại mông ... cũng không sao tìm ra. Sau cùng đành chấp nhận
cái tin Hoàng Long Hạng Chân đã thật sự không còn đi lại trên giang hồ nữa, sống
chết, vì lẽ gì? Vẫn còn là một câu hỏi to tướng trong lòng mọi người trên giang
hồ. Biến mất tiêu. Hai mươi năm sau, bên bờ một con sông nhỏ, nằm trên đường
phân chia ranh giới thiên nhiên Trung thổ và Bắc Cao Ly phát xuất một lời đồn từ
một thương nhân, kẻ chuyên môn mua bán sâm Cao Ly, thường qua lại giang hồ. Kể
cho bạn hữu lúc trà dư tửu hậu nghe rằng, hình như Hoàng Long Hạng Chân đang ở
nơi đó. Nhưng vì quá xa xôi nên không ai tin chắc vào lời đồn huyền hoặc, mơ hồ
này. Vô Song Phái cũng có nghe, cũng gửi người đến kiếm hoài, không có dấu vết
nào về Hạng Chân cả. Bây giờ, võ lâm giang hồ đang chú ý và thắc mắc đến một
nhân vật còn trẻ mới xuất hiện. Luôn mặc áo xanh nhạt. Tự xưng là Thanh Long Hạng
Quân. Có phải là hậu duệ của con rồng vàng ngày nào hay không? Hạng Chân, Quân
Tâm Di hai họ ghép lại thành tên?
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...