Trong rừng từng cơn gió rét buốt, dưới làn mưa tuyết lất phất rơi, những dũng sĩ bạch y kim hoàn nhanh chóng dắt ngựa đến tập họp tại một khoảng đất trống ven rừng.
Bạch Y Tuyệt Đao Thiết Độc Hành ngồi trên
lưng con tuấn mã rất hùng dũng, có màu lông đen mượt, đầu to tai vểnh,
bốn vó rắn khỏe, dù kẻ không sành về ngựa chỉ thoáng nhìn cũng biết đó
là một long câu phi thường.
Đưa tay vuốt lên chiếc yên ngựa sắc
xảo, Thiết Độc Hành nghiêng đầu nhìn Hạng Chân mỉm cười. Lúc này Hạng
Chân đang ngồi trên một con ngựa màu vàng to khỏe, còn Tây Môn Triều Ngọ và Kha Nhẫn thì trên con ngựa thân yêu của mình, đứng thành một hàng
ngang với Hạng Chân và Thiết Độc Hành.
Chỉ chừng thời gian nửa
bữa cơm, trên khoảng đất trống ven rừng đã tụ tập gần tám trăm kỵ sĩ áo
trắng, mỗi người đều đứng nghiêm lặng bên cạnh con ngựa riêng của mình,
lúc này là sáng ngày thứ hai từ khi nhóm Hạng Chân đến đây.
Một
hàng năm ngựa từ trong đội ngũ tiến ra, thẳng đến trước mặt Thiết Độc
Hành, dừng lại cách chừng năm thước, người cầm đầu là một lão nhân gia
đen đúa và nhỏ thó, vì dáng người quá nhỏ bé nên bộ y phục trắng mặc
trên mình rộng thùng thình, hết sức bất tương xứng.
Trong cuộc
thương nghị khẩn cấp tối qua, nhóm Hạng Chân ba người đã gặp qua vị lão
tiên sinh này rồi. Đó chính là “Du Hồn Hồ Chỉ” Hà Hướng Nguyệt, đại hộ
chủ tổng đàn của Vô Song phái.
Bốn người sau lưng lão, một hán tử to mập có cái đầu to tướng và sắc mặt hồng hào là “Toàn Phủ Thủ” Đồng
Dưỡng Sinh, thủ tịch đại tướng dưới trướng Hà Hướng Nguyệt, người có sắc mặt vàng nhạt và râu ngắn là “Bệnh Lang” Đào Thái Ất, thiếu niên anh
tuấn môi hồng răng trắng là “Bạch Mã Ngân Chùy” Giang Thù Tâm, đại hán
cao to kềnh càng, cơ hồ tương đương với con ngựa y đang cưỡi là “Quán
Nhật Khách” Mạc Hùng.
Những người ấy nhóm Hạng Chân đều đã được gặp trong tối qua. Hà Hướng Nguyệt nhướng cao đôi mắt khá to, cất giọng rổn rảng nói:
- Bẩm chưởng môn sư huynh, tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ sư huynh hạ lệnh xuất phát!
Thiết Độc Hành gật đầu, trầm giọng nói:
- Đại hộ chủ đã cho người liên lạc với bốn đạo nhân mã kia rồi chứ?
Hà Hướng Nguyệt cười:
- Rồi! Họ đã chuẩn bị xong từ trước và đã lên đường sớm hơn chúng ta
nửa giờ. Hiện tại có lẽ đã đến địa điểm hội hợp rồi. Việc trọng yếu đã
quyết định tối qua, ai mà dám chểnh mảng kia chứ?
Đoạn quay sang Hạng Chân nói tiếp:
- Hạng lão đệ, hôm nay bổn tọa phải tận mắt chứng kiến tuyệt kĩ của lão đệ, để xem nhanh đến mức độ nào mới được!
Hạng Chân cười khiêm tốn:
- E là sẽ khiến đại hộ chủ thất vọng đấy chứ ...
Thiết Độc Hành hỏi:
- Đại hộ chủ, người của Thường Nguyên Khôn đã rút về, Sư Tử môn đã trở vè đội ngũ chưa?
Hà Hướng Nguyệt vội đáp:
- Cũng đã trở về trước khi chúng ta tập hợp rồi!
Thiết Độc Hành đanh giọng hạ lệnh:
- Khởi hành!
Hà Hướng Nguyệt khom mình lui ra, tay phải giơ lên khoát, liền tức tiếng
tù và vang lên inh ỏi, rồi thì từng đội bạch mã theo thứ tự chỉnh tề bắt đầu phóng đi Thiết Độc Hành khoát tay nói:
- Xin mời ba vị!
Thế là nhóm Hạng Chân ba người cùng Thiết Độc Hành giục ngựa phóng đi theo sau đội ngũ.
- Tối qua sau khi Hạng lão đệ thông báo tử tín của Tu Trúc, mọi người đều lấy làm thương tiếc. Ôi Tu Trúc hiệu xưng Thiết Đởm chẳng ngờ lại chết
trẻ như thế này ...
Hạng Chân vẻ đau xót nói:
- Lúc bấy
giờ tại hạ có hứa với Tu Trúc là nhất định sẽ đưa thi hài của y về Đại
thảo nguyên an táng, chẳng ngờ bởi tình thế nghịch biến, đã không kịp
mang ra ...Thế nhưng tại hạ đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện cho bằng
được. Dù là khó khăn đến mấy, nếu không Tu Trúc ở chốn suối vàng e cũng
khó mà nhắm mắt ...
Thiết Độc Hành thở dài:
- Khi vừa hay
tin chiến bại, Thiết mỗ đã biết là không ổn rồi, song vẫn hi vọng là
nguồn tin thất thiệt, nào ngờ các đệ tử được phái đi thám thính chưa
quay về thì đã có hai người mình đầy thương tích về đến ... Và đến khi
“Nhất Tọa Sơn” Phàn Khương thất thiểu quay về thì cuộc tổng tấn công đã
được quyết định ... Hạng lão đệ, hễ nhắc đến việc ấy là Thiết mỗ không
sao dằn được lửa giận, lòng ngập hận thù ...
Hạng Chân thoáng chau mày.
- Đại chưởng môn, tại hạ bao năm bôn tẩu giang hồ, không bao giờ để cho
niềm phẫn hận giày vò bản thân, bởi chỉ cần quyết định là tại hạ sẽ tức
khắc bằng vào hành động báo thù tiết hận.
Ngưng chốc lát rắn giọng nói tiếp:
- Đại chưởng môn, hiện tại chính là lúc báo thù bằng hành động rồi đấy!
Thiết Độc Hành mắt rực tinh quang, phấn chấn vỗ tay:
- Đúng, Hạng lão đệ nói rất đúng, hiện đã đến lúc báo thù tiết hận rồi!
Tây Môn Triều Ngọ bỗng cười vang nói:
- Vậy thì đại chưởng môn sao không tiến nhanh lên đi?
Thiết Độc Hành lần đầu tiên cười phấn khởi, lớn tiếng nói:
- Đồ Viễn Công, hãy truyền lệnh tốc hành!
Bốn kỵ mã đi cạnh liền tức có một ngựa phóng nhanh tới đảo một vòng trước đội ngũ, thế rồi đội ngũ lập tức gia tăng tốc độ.
Thiết Độc Hành vui vẻ nói:
- Bốn người theo cạnh kia chính là Xích Đởm tứ kiệt, hộ vệ thân tín của
Thiết mỗ. người đi truyện lệnh vừa rồi là Đồ Viễn Công, một trong những
Xích Đởm tứ kiệt.
Hạng Chân cười:
- Phen này quý phái có tổng cộng bao nhiêu cao thủ đến đây? Cuộc họp tối qua dường như chưa có mặt đông đủ phải không?
Thiết Độc Hành cười giòn:
- Phen này tổng cộng có hai mươi ba cao thủ xuất sắc, suất lĩnh ba ngàn
năm trăm đệ tử. Hạng lão đệ, với lực lượng ấy đủ khiến kẻ địch đau đầu
rồi chứ?
Tây Môn Triều Ngọ cười to xen lời:
- Đâu chỉ đau đầu thồi ư? Chỉ sợ bọn họ không khiếp vía thì cũng vỡ mật đấy chứ!
Thiết Độc Hành cười đắc ý:
- Tây Môn lão đệ chớ qua ca ngợi, Thiên Kỵ Minh của lão đệ mỗi khi hành động cũng đâu khác gì sấm động thác tràn ...
Tây Môn Triều Ngọ đưa tay vuốt mặt, cười ha hả:
- Ánh sáng của loài đom đóm làm sao dám so sánh với vầng trăng ...
Kha Nhẫn lườm mắt nhìn Tây Môn triều Ngọ, cười nói:
- Tây Môn đương gia đã học được cái lối khiêm tốn ấy từ bao giờ vậy?
Mọi người liền cười ồ lên. Thế là trong không khí phấn khởi và hăng hái, đoàn kỵ sĩ bạch y kim hoàn rầm rập tiến tới ...
Hôm sau hãy còn hơn một giờ nữa trời mới sáng, trên không mây mù dày đặc,
từng cơn gió tây bắc lồng lộng quét trên mặt đất, bốn bề tối mịt.
Tám trăm thiết kỵ được chia làm bốn đội, mỗi đội cách nhau mười trượng,
phía trước chỉ còn hơn một dặm đường nữa là tới Hạt Thạch Giản rồi.
Lúc này người và ngựa đều được phủ lớn bởi một tấm chăn lông trắng toát.
Cả nhóm Hạng Chân ba người và Thiết Độc Hành cũng vậy, chỉ trừ gương mặt,
toàn thân đều cuộn trong chăn lông, vậy mà vẫn lạnh đến tay chân tê
cóng. Chàng thiếu niên anh tuấn “Bạch Mã Ngân Chùy” Giang Thù Tâm lúc
lúc lại đến truyền đạt tin tức, giờ đây y lại lom khom lao nhanh đến.
Thiết Độc Hành liền hỏi:
- Thù Tâm, bốn đạo nhân mã đã tập hợp đầy đủ rồi chứ?
Giang Thù Tâm thấp giọng nói:
- Người của Uất Trì Hàn Ba tôn chủ Mãng Tự Môn vừa mới đến nơi, đã bố trí tại bên trái Hạt Thạch Giản, hiện bốn đạo nhân mã đã có mặt đầy đủ rồi!
Thiết Độc Hành gật đầu:
- Phi kỵ phái đi Ngưu Tự Oa triệu hồi Kim tôn chủ đã có tin tức gì chưa?
Giang Thù Tâm vội nói:
- Thưa chưa, e rằng không kịp dự cuộc tấn công của chúng ta sáng mai rồi!
Thiết Độc Hành quay sang Hạng Chân hỏi:
- Hạng lão đệ thấy có nên chờ Kim tôn chủ về hẵng mở cuộc tấn công chăng?
Hạng Chân thoáng ngẫm nghĩ:
- Hành binh phải thần tốc. Theo ý tại hạ thì nên mở cuộc tấn công trước thì hơn!
Tây Môn Triều Ngọ hắt hơi, đoạn nói:
- Đúng vậy! Trời lạnh quá không hoạt động cho dãn gân dãn cốt thì cóng
chết mất. Đại chưởng môn, đợi khi nào tấn công vào Bão Hổ trang hẵng để
cho Kim tôn chủ trổ tài cũng được!
Thiết Độc Hành khẽ gật đầu:
- Thế thì quyết định như vậy, Thù Tâm hãy truyền lịnh sẵn sàng chiến đấu!
- Thưa vâng!
Giang Thù Tâm lại tung mình phóng đi. Lúc này tuyết rơi đặc, phủ mờ cả một khoảng trời xa ...
Phương đông hửng sáng dần. Lúc này đã có thể thấy loáng thoáng những gò đất vô trật tự nhưng lại tạo thành hình vòng cung đối diện với Hạt Thạch Giản.
Hạng Chân bỗng với giọng hàm súc nói:
- Đại chưởng môn, mọi chúng ta đều phải khắc ghi ngày hôm nay, dùng máu tươi nhuộm đỏ Hạt Thạch Giản ...
Thiết Độc Hành thở dài cảm thán:
- Trước cuộc chém giết mà lại gặp thời tiết như thế này, thật càng thêm thê lương ...
Hạng Chân bình thản cười:
- Đời người trăm năm thấm thoát đã qua đi, rồi tất cả cũng sẽ trở thành
quá khứ. Chẳng hạn như hiện tại, chúng ta nôn nóng chờ đợi, song khi
ngày mai đến thì tất cả sẽ tan biến chẳng còn để lại dấu vết gì nữa.
Tây Môn triều Ngọ cũng xúc cảm tiếp lời:
- Đúng, chúng ta khác nào một ngọn sóng, dấy lên rồi nhanh chóng tan biến ...
Thiết Độc Hành cười chua xót.
- Song cũng như Hạng lão đệ đã nói, chúng ta sẽ khắc ghi lấy ngày hôm
nay, một ngày xác phơi đầy núi thẳm, máu nhuộm đỏ tuyết trắng ...
Hạng Chân lắc đầu:
- Không sai, những ngày tháng tranh hùng xưng bá trên chốn giang hồ vốn dĩ là vậy!
Thế là mọi người đều im lặng, ngay khi ấy Giang Thù Tâm lại nhanh nhẹn phi thân đến.
Thiết Độc Hành lại nghiêm giọng hỏi:
- Thù Tâm, đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?
Giang Thù Tâm lạnh mặt đến ửng đỏ, vội gật đầu nói:
- Tất cả đều đã vào vị trí tấn công, chỉ chờ đại chưởng môn hạ lệnh nữa thôi.
Thiết Độc Hành đưa mắt đăm chiêu ngước nhìn trời, một hồi mới kiên quyết gật đầu nói:
- Theo như kế hoạch đã bàn tối qua, truyền lệnh tất cả các môn chuẩn bị tấn công!
Giang Thù Tâm liền tức mắt ánh lên vẻ phấn khích, quay người phóng vút đi.
Ngay khi ấy, một hồi tiếng tù và lảnh lói khiến máu nóng sôi sục đã vang lên.
Hồi tù và ấy vừa dứt, mấy mươi chiếc tù và khác từ bốn phía cất lên vang động cả núi rừng.
Ngay lập tức hàng ngàn tiếng ngựa hí vang, cùng lúc xoải vó rầm rập lao tới
như vũ bão, tuyết tung trắng xóa, uy thế thật là kinh hồn. Một giọng nói hùng mạnh lấn át mọi tiếng động hét vang:
- Toàn bộ thuộc hạ Sư
Tự môn nghe đây! đã đến lúc bạch y của Vô Song phái bay đến Đại Hà trấn
rồi, hãy dùng máu của chúng ta phục thù cho các huynh đệ đồng môn ...
Rồi chỉ một tiếng đồng thanh đáp lại:
- Sát!
Một ngựa dẫn trước tiến tới, áo choàng trắng tung bay theo gió, đại loan
đao đưa chếch lên cao với uy thế long trời lở đất thẳng tiến về phía Hạt Thạch Giản.
Một trận huyết chiến kinh hoàng đã sắp diễn ra, ngay đến không khí ban mai cũng phải run rảy, bầu trời u ám ...
Thiết Độc Hành lạnh lùng đưa mắt nhìn theo hàng ngàn thuộc hạ Sư Tự môn tiến
về phía kẻ địch như vũ bão, giọng hết sức bình thản nói:
- Các vị lão đệ, người cầm đầu kia chính là “Sinh Tử Đao” Vu Kiết, đại tôn chủ Sư Tự môn của bổn phái!
Hạng Chân gật đầu:
- Vị đại tôn chủ ấy quả là hào khí ngút trời!
Ngay khi ấy hàng tiên phong đoàn thiết kỵ bỗng nhốn nháo lên. Tiếng quát
tháo, tiếng hò thét vang rền, tiếng ngựa hí kinh hoàng và nhảy tưng hỗn
loạn ... Đệ tử Vô Song phái hết sức kềm chế con ngựa của mình, có người
đã bị hất tung xuống đất.
Trong khi ấy đoàn thiết kỵ phía sau
đang ồ ạt xông tới. Có ngựa giơ cao hai vó trước đứng thẳng lên, có con
chạy tạt sang bên, có con không kịp thu thế, cả người lẫn ngựa ngã nhào. Thế là vó ngựa giẫm lên thân người, tiếng rú đau đớn hòa cùng tiếng
binh khí chạm nhau ầm ĩ, thoáng chốc đội tiên phong đã tổn hao hơn phân
nửa. Thiết Độc Hành thần sắc vẫn thâm trầm như trước, không hề có chút
thay đổi, song Tây Môn Triều Ngọ thì không còn chịu nổi nữa hơ hải nói:
- Mẹ kiếp, việc gì thế này?
Hạng Chân lặng thinh, lúc này chàng đang chú ý đến một kỵ mã từ bên phải lao nhanh tới.
Tây Môn Triều Ngọ giận dữ hét to:
- Thiết chưởng môn, Tây Môn mỗ phải xông lên giết sạch bọn chó má kia mới được!
Thiết Độc Hành mỉm cười điềm tĩnh:
- Tây Môn lão đệ xin hãy chờ chốc lát, ai chết về tay ai hiện chưa khẳng định được!
Người kia phi ngựa đến là một đại hán cao to râu ria xồm, trời lạnh thế mà
chiếc áo trắng của y đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở hổn hển, gặp Thiết Độc
Hành cũng chẳng màng thi lễ, hấp tấp nói:
- Bẩm đại chưởng môn,
đối phương đã đào một đường hầm rộng chừng tám thước và dài trăm trượng
tại nơi cách Hạt Thạch Giản hai mươi bước, bên dưới đầy chông nhọn. Tiên phong bổn môn ba trăm kỵ mã đã có gần hai trăm bị rơi xuống hào. Ngay
khi họ vừa rơi xuống, từ trong Hạt Thạch Giản bay ra hàng trăm mấy bao
đá vôi, những huynh đệ bị rơi xuống hào e rằng khó sống ...
Thiết Độc Hành lạnh lùng hỏi:
- Vu tôn chủ ra sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...