CHƯƠNG 39
Tôi như người không hồn, lết từng bước trở về nhà, trong lòng cảm giác thập phần nặng nề, chậm rãi mở cửa bước vào, em từ khi nào đã xuất hiện ngay trước mắt tôi, em ngồi ở sô pha, hai tay chống lên đùi, biểu tình em lạnh lùng, nhìn tôi với ánh mắt xa lạ ấy, tôi bắt đầu có linh cảm không tốt, em lại đột ngột đứng dậy, nói với tôi.
– Hôm nay anh đi đâu?
Tôi kinh ngạc nhìn em, nhưng em lại không hề phát giác, đã từ rất lâu tôi mới thấy em nhìn tôi băng lãnh như vậy.
– Anh…
– Nói! – Em quát lớn, lúc này tôi như một tên phạm nhân, chỉ biết cúi thấp đầu, có lẽ em đã biết tôi đã đi đâu, làm gì.
– Anh gặp Sở Mặc.
– Tại sao vậy? – Em hạ giọng hỏi tôi.
– Anh xin lỗi.
– Em hỏi anh là tại sao vậy?!
Tôi bị em hung hăng kéo lấy cổ tay, gương mặt em đỏ ửng, em đang tức giận, đôi mắt em phiếm hồng, tôi biết em đang rất đau khổ.
Nhưng có thể làm gì hơn, phát sinh mâu thuẫn thế này, em dù có mắng nhiếc tôi thế nào, tôi vẫn có thể an tâm một chút.
– Anh chỉ muốn giành thời gian còn lại cùng với Sở Mặc.
– Anh yêu anh ta, có phải không?
Em hỏi tôi một câu, tôi chỉ biết nín thở, hoang mang, sau cùng vẫn là lấy hết can đảm trả lời.
– Anh xin lỗi, anh yêu Sở Mặc.
Bàn tay em nới lỏng, chậm rãi buông cổ tay tôi, nước mắt em rơi, khóe miệng em giật giật, em muốn cười, lại không kiềm được lệ tuôn xuống.
– Ha… ha ha, ha ha.
Em bật cười thật lớn, em xoay lưng về phía tôi, loạng choạng đến bên bàn ăn mà cười.
Tôi bị một phen làm cho giật mình, em hung hăng dùng chân đẩy bàn, đẩy ghế xuống, gào thét một cách dữ dội.
– A….
Aa aa!
– Tiểu Khải, đừng như vậy, anh xin lỗi em.
Tim tôi co thắt, tôi hoảng hốt chạy tới, ôm chầm lấy em, nước mắt tôi không ngừng rơi, cùng em bật khóc trong căn phòng rộng lớn, tôi hiện tại đang gây nên tổn thương rất lớn cho em, em chỉ là một thiếu niên vừa trưởng thành, lại có thể đối mặt lại loại tình cảm phức tạp do một kẻ khốn nạn như tôi gây ra, như vậy không phải rất tàn nhẫn sao.
Em hung hăng đẩy tôi , lớn tiếng thét.
– Anh nói đi! Anh không thương em có phải không?! Anh không yêu em có phải không?!
– Tiểu Khải, anh thực sự yêu em.
Câu nói đó em có thể không tin tôi, tôi chỉ muốn khẳng định từ sâu đáy lòng mình như vậy, chỉ hy vọng một ngày rời xa em, tôi sẽ không phải hối hận vì nói yêu em.
Nhưng có lẽ tôi đã đúng, em đã không tin tôi, một cái tát rất mạnh, giáng trên gương mặt tôi, tôi đau lắm, không phải vì thể xác, chính là tim đau lắm, giống như muốn nổ tung ra vậy, Tiểu Khải.
– Đừng nói nữa, không phải anh yêu Sở Mặc sao?….
Khốn nạn!!
– Thực xin lỗi… thực xin lỗi đã tổn thương em.
Nhưng mà, anh yêu em, Tiểu Khải.
Tôi hiện tại đã sa vào con đường bế tắc nhất, không lối thoát, thực sự tôi không muốn tồn tại trên đời này nữa, nếu như sống chỉ để em phải thống khổ thế này, tôi thà chết còn hơn.
– Anh yêu tôi sao? Vậy anh nói đi, anh và Sở Mặc, từ khi anh ta trở về, hai người đã làm gì sau lưng tôi.
Tôi không thể để nước mắt ngừng rơi, nếu tôi nói ra, em có phải hay không càng đau khổ hơn, em tựa hồ không thể tin những lời tôi nói, tôi biết em yêu tôi nhiều đến mức nào, em dùng tính mạng hy sinh cho tôi, em sửa đổi vì tôi, điều đó tôi còn hơn những cảm động, lại không ngờ những thời gian sống chung với em, tôi đã yêu em, yêu nhiều lắm, nên hiện tại mới thống khổ thế này.
Nhưng vì không muốn quãng thời gian sau đó em không còn chịu những tình cảnh như hiện tại, sự thật đau lòng này có thể sẽ khiến em ngày một trưởng thành hơn, em sẽ mạnh mẽ bước tiếp, quên tôi, lập sự nghiệp và có một tình yêu khác tốt hơn tôi, như vậy đã đủ.
– Bọn anh… đã vào khách sạn… ôm nhau… hôn nhau… làm tình.
Mỗi một chữ tôi nói ra, thì trái tim tôi đã rỉ máu, tôi không dám nhìn em, sợ phải chứng kiến em đau lòng, em rơi lệ, nên tôi đã cúi đầu, mạnh dạn mở miệng, thanh âm còn xen lẫn chút run rẩy.
– Hôm nay, bọn anh đã đi chơi ở biển, Sở Mặc anh ấy rất vui, anh cũng vậy..
– Đủ rồi!
Em quát lớn, tôi lập tức im lặng, em cứ đứng đó, thở dốc nặng nề, em khóc, tôi đau lòng vô cùng, tất cả là lỗi của tôi, tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, lại không ngờ ngày này lại phá vỡ quan hệ của chúng tôi.
– Anh ở bên anh ta rất vui, có phải không? Được thôi, nếu như anh muốn vui, tôi lập tức khiến anh vui.
Tôi không hiểu câu nói của em, lại bị em hung hăng kéo tôi lên phòng, em tức giận như vậy, thô bạo như vậy, tôi đương nhiên muốn sụp đổ, tôi chỉ khóc nức, để em điên cuồng hôn môi tôi, em lại không chút lưu tình, cắn rách môi tôi, mùi máu tanh lan khắp khoang miệng, mà tôi lại không đau, chỉ biết ***g ngực đang dần nổ tung.
– Tiểu Khải, không cần.
– Không cần? Hay là anh cần Sở Mặc!!
– Không phải, mau dừng lại!
Tôi khó thở, tôi bất lực, em hung hăng ném tôi lên giường, như điên mà xé toạc áo trên người tôi, tôi chính là không ngừng cầu xin, nhưng tim đau lắm, Tiểu Khải.
Ngày đó nếu em không sửa đổi, hiện tại dù em có hành tôi thế nào, tôi vẫn không đau đến mức này.
– Anh tại sao lại yêu anh ta, tại sao lại yêu anh ta, tại sao vậy hả?!!
Thanh âm em rất lớn, nhưng xen lẫn trong đó là sự run rẩy, em vừa mắng, vừa khóc, giống như một đứa trẻ khi bị bắt nạt, sẽ vừa giận mà cũng sợ hãi, miệng không ngừng mắng nhiếc, nhưng nước mắt lại không tự giác mà rơi.
– Xin lỗi em..
thực xin lỗi.
Tôi nhắm nghiền hai mắt, vẫn câu nói đó, xin lỗi em, xin lỗi nhiều lắm, nhưng em có biết, tôi có lỗi với em nhiều thế nào, tình cảm của tôi dành cho em lại nhiều đến đấy.
Ngày hôm nay, em không giống như những ngày khác, em thô bạo, em như một tên tâm thần, tra tấn tôi dữ dội.
Tôi chấp nhận, chấp nhận tất cả, dòng máu đỏ lan trên giường, khắp người tôi chính là đầy thương tích, là do em tạo nên, tôi sẽ chấp nhận, trong suốt quãng thời gian đó, tôi đã phát hiện em đau đớn khi hành hạ tôi thế nào, nhưng em lại không thể ngừng tay, bởi vì em hận tôi, em càng hận, lại càng yêu tôi.
Lúc tôi gần như sắp lên thiên đường, em rốt cuộc mới buông tha tôi, em cúi đầu, khóc thật lớn, tôi thì không còn sức lực, suy yếu trên giường, nghe từng thanh âm nức nở của em.
Tôi lại rơi lệ, cố gắng mở miệng, nói 3 chữ.
– Anh..
xin ..
lỗi.
– Xin lỗi anh.
Em lại xin lỗi lại tôi, em đắp chăn cho tôi, không nói lời nào cả mà lạnh lùng xoay người bước đi, rời khỏi phòng.
Nước mắt tôi lăn dài trên gò má, đọng xuống giường.
Đã kết thúc chưa nhỉ, có lẽ là rồi đi, lòng vừa đau, mà cũng thỏa mãn lắm.
Tôi nhắm hai mắt, lặng mình đi vào giấc ngủ cuối cùng.
Tôi len lỏi chính mình vào giấc mơ, ở đó có em, và anh.
Em chạy tới và ôm lấy tôi, nói rằng “Hạ Nghiệt, em đói a.” Tôi lập tức vào bếp chuẩn bị bữa ngon cho em, sau đó sẽ được em ôm tôi vào trong lòng, ngồi trên sô pha xem ti vi, đơn giản mà hạnh phúc.
Anh thì lại khác, anh nhìn thấy tôi, câu đầu tiên mở miệng sẽ là “anh nhớ em, Hạ Nghiệt”, anh ôm tôi thật chặt, hôn tôi thật nồng nhiệt, rồi vuốt ve gương mặt tôi, cho đến khi nào nỗi nhớ tôi trong anh xóa tan, bởi vì hiện tại tôi đã bên cạnh anh.
Anh dẫn tôi đi khắp phố, anh không biết cách thể hiện lãng mạn, chỉ đưa tôi đến những nơi sang trọng, mặc dù xa xỉ và chút nhàm chán, nhưng chỉ cần bên cạnh nhau, tôi và anh đều cảm thấy hạnh phúc.
Em bá đạo, luôn tự cao cho mình là đệ nhất, em chiếm hữu tôi kĩ càng như vậy, cao lớn như vậy, đến ngay cả tôi còn bó tay chấp vàn lạy, hành động của em lúc nào đột ngột, khiến tôi vừa khẩn trương, vừa vui vẻ không thôi.
Em trẻ con, làm nũng với tôi, chỉ muốn nhào vào em mà giữ lấy em, không muốn rời xa em.
Bên cạnh em, tôi luôn thả mình vào một người anh trai, nuôi một đứa trẻ không bao giờ lớn, bên cạnh em, tôi như một người vợ đảm đang, biết cách chiều lòng một người chồng trẻ con như em, giống như kim với chỉ vậy.
Em và tôi, mặc dù chỉ hai người đàn ông trong căn nhà rộng lớn này, nhưng không hề đơn độc, ngược lại rất đầy đủ, thậm chí còn hơn cả đầy đủ, chính là cực kì hạnh phúc.
Bên cạnh anh thì lại một cỗ cảm xúc khác, ấm áp, nhẹ nhàng, anh như một người mẹ, nâng bọc một đứa con mang đầy yêu nghiệt như tôi, anh như một thiên sứ, mở toang cánh cửa địa ngục chứa thân ảnh tôi, anh giải thoát tôi, đem cho tôi một thứ tình cảm phức tạp, không phải tình thương, lại càng không phải tình bạn, chính là tình yêu.
Năm tôi 10 tuổi, một lần ra đường gặp những bạn trẻ đang đọc cuốn sách Thần Thoại Hy Lạp, bọn chúng nói, tình yêu do Thần Tình Yêu tạo ra, và Thần đã tạo ra hai con người, Adam và Eva, chỉ là hai người, không có người thứ ba.
Tôi lại ngu dốt, yêu những hai người, thật ấu trĩ, mặc dù quan điểm của tôi sai, nhưng yêu anh và em, tôi không bao giờ hối hận, tôi sẽ cất giữ nó vào trái tim tôi và khép kín nó lại.
Lần này tôi chỉ muốn nói, thực xin lỗi hai người, Tiểu Khải, Sở Mặc, sẽ không khiến hai người đau khổ một lần nữa.
Tôi thức dậy trong tâm trạng phấn khởi hơn cả, nhìn lại căn phòng này, những kỉ niệm của tôi và em, cùng ôm nhau ngủ, cùng nhau làm tình, trao cho nhau những lời yêu thương tới đối phương, miệng bất giác mỉm cười.
Bước xuống nhà, quét mắt một vòng quanh nơi này, những bữa tối cùng em tuy sẽ không còn, nhưng em đừng lo lắng, một ngày nào đó, người khác sẽ thay thế tôi, yêu em hơn tôi, không bao giờ tổn thương em, sẽ cùng em sống hạnh phúc, nấu cho em những bữa ăn ngon.
Tôi đặt chìa khóa cùng bức thư trên bàn, đóng cửa lại, rời khỏi nơi này.
Tôi một mình,trên tay chỉ cầm duy nhất một lá thư, bước tới trước cửa công ty của anh, còn nhớ ở đây trước kia, anh đã cứu tôi khỏi lão già kia, anh còn tới gặp một nhân viên lau dọn là tôi.
Nơi đây từ khi anh trở về, có vẻ đã phát triển và thành công hơn trước.
Tôi chỉ mừng cho anh, nhưng không dám đối mặt anh nói những lời đó, chỉ có thể âm thầm, đưa lá thư cho nhân viên tiếp tân rồi nhanh chóng rời khỏi.
Anh sẽ có vợ, có con, có sự nghiệp, không quan hệ một kẻ lang thang và vô dụng như tôi, sẽ không còn nữa.
Tôi sẽ đi thật xa, thật xa những nơi tạo kỷ niệm chúng ta, tôi sẽ sống thật tốt với cuộc sống mới, và chỉ cầu mong, nếu có kiếp sau, anh và tôi, em và tôi chỉ là người dưng, bởi vì có tôi, hai người lại mang về cái khổ mà thôi.
Bảo trọng, Tiểu Khải, Sở Mặc.
HẾT CHAPTER 39 Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...