Editor: Mạn Châu Sa 2001.
Nhà Thẩm Đại ở Hàng Châu, cha là giáo sư dạy lịch sử, mẹ là giáo sư dạy mỹ thuật, hai người đều cùng dạy ở một trường đại học.
Mà bà ngoại Lục Trì lại là ân sư của mẹ Thẩm.
Hồi trước học trung học, có mấy lần Thẩm Đại theo mẹ cô đến nhà bà ngoại Lục Trì nên cũng có gặp mấy lần, bởi vì tính tình từ nhỏ của Lục Trì đã lạnh nhạt nên Thẩm Đại không ở cùng một chỗ được với Lục Trì, chỉ được coi là có chút quen biết. Sau đó chỗ ở của nhà Thẩm có chút cũ kỹ, sau khi bốn người thương lượng quyết định chuyển đến vùng ngoại ô, nhưng vừa đúng lúc bà ngoại Lục Trì về hưu, không muốn ở khu phố này nữa lại biết được nhà Thẩm đang tìm người quen để mua nhà liền bán lại phòng, rồi mang theo Lục Trì đến ở sát vách nhà Thẩm.
Lúc ấy Thẩm Đại vừa lên cao trung thì Lục Trì đã học đại học năm nhất.
Hai nhà thành hàng xóm quan hệ ngày càng gần.
Thẩm Đại học cao trung không ở trọ của trường, Lục Trì lại đi học ở Chiết Đại, mỗi ngày về nhà làm bạn với bà ngoại, cơ hồ hai người chạm mặt nhau ngày ngày. Thẩm Tố lên thành phố tìm việc làm, ngày lễ ngày tết về Hàng Châu đoàn tụ, thỉnh thoảng mang theo bạn trai Mạnh Triều Đình, qua mấy lần, dần dần cũng biết bạn sinh viên đại học Lục Trì ở sát vách.
Nhưng hai nhà cũng coi như làm hàng xóm được hai năm.
Năm ấy Thẩm Đại cuối cấp thì bà ngoại Lục Trì qua đời, sau tang lễ Lục Trì tới cửa thăm hỏi và nói cho cha Thẩm biết anh muốn đi nước Mỹ du học.
Lúc đó Thẩm Đại không ở nhà.
Lần cuối cùng Thẩm Đại nhìn thấy Lục Trì là trước lúc anh đi một ngày vào một buổi chiều hoàng hôn.
Khi tan học cô quay lại đang đi về phía nhà mình thì từ xa nhìn thấy Lục Trì đang đứng trước lan can trong vườn hoa, ánh mặt trời chiếu vào mặt cô. Anh mặc một chiếc quần dài màu đen ở nhà phối với áo sơmi trắng, đôi tay lười biếng nhét trong túi quần, giống như không muốn để ý đến cái gì. Ánh vàng rực rỡ của trời chiều khiến cho cô không nhìn rõ được khuôn mặt anh nhưng Thẩm Đại cũng không biết là anh đang nhìn cô, hay là mong đợi anh sẽ không bao giờ xuất hiện ở nhà bà ngoại nữa.
Nhìn bóng dáng cô đơn như vậy Thẩm Đại có chút khó chịu.
Nếu như quan hệ của bọn họ vẫn là hàng xóm bình thường thì trong buổi họp trước Thẩm Đại sẽ lên tiếng chào hỏi anh, khách sáo vài câu, cố hết khả năng của mình để mang lại cho Lục Trì một chút ấm áp. Nhưng bọn họ không phải, Thẩm Đại đã từng lén lút nói chuyện yêu đương với Lục Trì hai tháng, sau hai tháng cô hối hận nên nói lời chia tay.
Coi như là chia tay trong hòa bình.
Nam nữ chia tay nhưng Thẩm Đại không có dũng khí để nói trước mặt Lục Trì, hơn nữa Thẩm Đại cũng có hơi sợ Lục Trì, lúc chưa quen thì sợ anh, trong lúc yêu nhau cô cũng sợ anh nhưng sau khi chia tay cô lại càng sợ hơn, cho nên phát hiện Lục Trì đứng ở chỗ kia, Thẩm Đại cúi đầu coi như anh không tồn tại vội vàng chạy trốn vào phòng mình.
Không ngờ tạm biệt sáu năm.
Thẩm Đại vẫn không thể tin được người đàn ông đứng trước mặt mình là Lục Trì, đứng bất động tại chỗ ngơ ngác nhìn anh.
Người đàn ông mặc áo sơmi màu xám tro, vóc dáng cao hơn so với tưởng tượng, Mạnh Triều Đình cao 1m86 nếu so với anh thì vẫn lùn hơn một chút. . . . . . Áo sơmi làm bằng chất cotton được sơ vin gọn gàng, theo hai tay anh đan vào nhau. Tay nhét vào túi, áo sơmi khẽ nhúc nhích, khiến người khác chú ý là bả vai rộng đường cong hoàn hảo, lười biếng lại hấp dẫn.
Qủa nhiên là người đàn ông có bóng lưng sát thủ.
Cuối cùng Thẩm Đại cũng tin, dù sao cô cũng từng núp ở trên ban công, len lén nhìn về phía bóng lưng Lục Trì lúc ngẩn người ở trong vườn hoa, quá quen thuộc.
Nghĩ đến lúc thiếu niên sao mình lại có thể làm những việc ngốc kia, Thẩm Đại rụt vai núp sau lưng Lục Trì, không dám nhìn gò má Lục Trì lại sợ chị gái phát hiện mình có chút bất thường nên chỉ mong Mạnh Triều Đình vì ngại Lục Trì mà buông tay chị gái nhanh một chút, sau đó chị gái ra mặt khách sáo với Lục Trì vài câu rồi mọi người đường ai nấy đi.
"Buông tay." Lục Trì liếc mắt nhìn Thẩm Tố, ánh mắt lại một lần nữa nhìn thẳng Mạnh Triều Đình.
Mạnh Triều Đình vừa nhìn Lục Trì đã biết những đồ trên người anh mặc dù rất đơn giản nhưng toàn hàng hiệu, những thứ này của Lục Trì cũng giống anh ta, nhưng mà lời nói của Lục Trì cũng không được hòa đồng cho lắm lại nói người đàn ông này là bạn của vợ mình nên Mạnh Triều Đình nguyện ý cho anh mặt mũi.
"Một chút hiểu lầm, để cho anh chê cười rồi." Mạnh Triều Đình khôi phục lại nụ cười hòa bình ngày thường, vừa buông tay Thẩm Tố ra rồi vội vàng đến trước mặt hai nhân viên an ninh nói không sao, sau đó cười hỏi Lục Trì, "Sáu năm nay anh vẫn ở nước Mĩ? Anh nói anh xem tại sao một cú điện thoại cũng không gọi, mấy năm nay ba mẹ tôi cũng nhắc đến anh mấy lần."
Ba mẹ này đương nhiên là chỉ ba mẹ Thẩm.
"Tôi về nhà ở Bắc Kinh trước, nói cho ba tôi biết chuyện chúng ta ly hôn, về sau anh ít làm quen thôi." Thẩm Tố không một chút khách khí gạt bỏ quan hệ của hai người, nhìn ra được Lục Trì cũng không có ý muốn nói chuyện với Mạnh Triều Đình, Thẩm Tố nhìn thời gian, muốn mời Lục Trì, "Uống ly cà phê?"
"Tốt." Lục Trì cũng không có phản ứng gì nói, lại đưa tay về phía Thẩm Tố, "Tôi giúp cô xách vali."
Anh vẫn lạnh lùng giống như thời sinh viên nhưng ngược lại Thẩm Tố lại cảm thấy thân thiết hơn, cười rồi đeo kính lên, xách hành lý đi thẳng về phía trước, "Không cần, tôi còn chưa già đến lỗi một cái hành lý cũng không xách được."
Lục Trì từ chối cho ý kiến, đi theo.
Thẩm Tố đi được hai bước bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại, em gái ngốc vẫn sững sờ tại chỗ, đứng quay lưng về phía Mạnh Triều Đình. Người khác không biết sẽ hiểu lầm Thẩm Đại đang giận dỗi với Mạnh Triều Đình, Thẩm Tố bất đắc dĩ gọi cô, "Đi, tôi mời hai người đi uống cà phê."
Một người nhỏ hơn cô ba tuổi, một người nhỏ hơn cô sáu tuổi, đều là đứa bé.
Thẩm Đại do dự một chút, cúi đầu đi về phía hai người, vừa đến chỗ hai người nghe được chị cô thì thầm với Lục Trì, "Nha đầu này, vẫn còn ngây ngô như vậy."
Mặt Thẩm Đại nóng lên, cố làm ra vẻ tự nhiên giận trách chị gái, "Chị nói nữa là em không tiễn chị nữa."
Thẩm Tố cưng chiều khoác tay lên vai em gái.
Cô vô ý che lại bóng dáng của Lục Trì, Thẩm Đại thở phào nhẹ nhõm, đến phòng café ở sân bay, cô ngồi xuống trước rồi đứng lên nói nhỏ mình muốn đi vệ sinh một chút, xách túi xoay người chuẩn bị đi, chuẩn bị chầm chậm thoát khỏi một lúc. Lục Trì lại là người ít nói, chị gái nói chuyện với anh cũng không được bao nhiêu thời gian.
Đến phòng vệ sinh, Thẩm Đại lấy ra một cái khăn, rửa mặt mũi rồi ra ngoài.
Đứng khoảng mười lăm phút nhìn thời gian thấy cách lúc máy bay cất cánh còn nửa tiếng nữa, Thẩm Đại đang do dự xem có nên ra ngoài hay không thì bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên.
Là điện thoại của chị.
Thẩm Đại nín cười nghe.
"Có phải em không mang khăn giấy hay không?" Thẩm Tố hỏi giọng nói lại không nhỏ kèm theo tiếng giày cao gót đang bước đi.
Thẩm Đại vui vẻ, đây là chị gái đang muốn lên máy bay, hơn nữa khẳng định Lục Trì không ở bên cạnh chị ấy, nếu không chị ấy sẽ không nói như vậy.
"Có chút đau bụng, chị chờ em một chút em lập tức tới ngay."
Cúp điện thoại xong, Thẩm Đại vội vã chạy ra ngoài đi đưa chị gái lên máy bay. Chạy tới cửa lên máy bay, quả nhiên chỉ nhìn thấy có một mình chị gái.
Không có lục Trì, Thẩm Đại lưu luyến chạy về phía chị gái, giày cao gót chạm vào nền đá cẩm thạch phát ra tiếng em tai.
Lục Trì nói chuyện với tài xế xong đi ra khỏi phòng cafe, thấy hình ảnh dáng vẻ của Thẩm Đại vui vẻ chạy về phía Thẩm Tố.
Quả nhiên rất ngây ngô.
Thẩm Tố cũng không hiểu em gái mình vui mừng cái gì, cô vội đi vào nhích lại gần em gái chỉ chỉ tay về phía cửa phòng café ở sân bay, "Lục Trì mới từ nước Mĩ trở lại, hình như ở gần chỗ vườn hoa Gia Hoa, em thuận đường đưa anh ta đi một chút để tránh cho anh ta bắt xe về nhà. Đúng rồi, nhớ xin số điện thoại của anh ta, đợi chị quay lại rồi mời anh ta ăn cơm."
Gặp lại cố nhân, Lục Trì lại giúp cô nên nói thế nào bữa cơm này cũng phải mời.
Nói một hơi rồi Thẩm Tố trực tiếp kéo hành lý đi vào kiểm an.
Thẩm Đại hoàn toàn ngu người, Lục Trì vẫn chưa đi?
Cô nhìn sang phòng café thấy bóng dáng của một người đàn ông mặc áo màu xám nhạt, cúi đầu loay hoay với cái điện thoại dường như có vẻ rất bận.
Thẩm Đại lại nhìn về phía cửa kiểm an thì đã không thấy bóng dáng chị gái tốt của mình.
Ánh mắt Thẩm Đại nhìn xuống nền nhà cẩm thạch bày ra suy tư làm như không nghe thấy cũng không nhìn thấy những thứ mà chị gái cô nói.
Hình như, có thể được?
Có tật giật mình nên một lần nữa Thẩm Đại nhìn về phía Lục Trì, lại thấy người đàn ông không biết từ bao giờ đã ngẩng đầu lên đang đi về phía cô.
Lần này không thể nào giả bộ được nữa.
Thẩm Đại chấp nhận số phận, thở phào một hơi quyết định đối mặt với mối tình đầu của mình.
Cũng sáu năm rồi, cô cũng chưa có yêu qua được mấy lần, tại sao phải sợ anh?
"Thật xin lỗi, để cho anh chờ lâu." Tốt xấu gì cũng đã rèn luyện được một năm, Thẩm Đại duy trì thái độ tự nhiên chào hỏi Lục Trì, nhưng ánh mắt anh cũng nhìn cô lâu chớp mắt dời ánh mắt đi chỗ khác, dẫn đường đi ra ngoài, "Chị gái tôi nói anh ở gần hoa viên Gia Hoa?"
Chị gái cô có hai căn nhà ở Bắc Kinh, căn nhà ở hoa viên Gia Hoa khá gần với công ty điện ảnh Đông Ảnh nên cô ở lại.
Lục Trì nhàn nhạt ừ một tiếng lại một lần nữa lấy điện thoại ra, cũng không ngẩng đầu lên xoay người, "Tôi đi gọi điện thoại, em chờ một chút."
Nói xong rồi đi đến chỗ ít người nhất.
Thẩm Đại có chút mất hứng vì sao giọng nói của anh lại giống như sai bảo tài xế.
Nhìn bóng lưng của Lục Trì quay về phía cô gọi điện thoại, lại một lần nữa Thẩm Đại nhớ về mối tình đầu ngắn ngủi của cô.
Thích Lục Trì là vì say mê tướng mạo của anh, nhưng khi ở cùng một chỗ hai người lại phát hiện lúc yêu nhau cũng không khác gì lúc không yêu nhau. Cô gửi tin nhắn cho anh, Lục Trì cũng trả lời có mấy chữ, cô hỏi anh cái gì anh liền trả lời cái đó cũng không có nói một lời dư thừa nào, hoàn toàn không lãng mạn giống như trong tưởng tượng của cô, hơn nữa lại sợ bị cha mẹ phát hiện nên Thẩm Đại chủ động nói lời chia tay.
Buổi sáng trước khi đi học có nhắn tin nhưng đợi cả ngày cũng không thấy trả lời.
Buổi chiều mưa to, Lục Trì gọi điện thoại bảo cô hôm nay không có lớp nên ở nhà ba mẹ nghỉ ngơi, nói tối nay anh thuận đường nên đến đón cô về nhà, sau đó nhận được lời cảm ơn rồi nhắn tin cho cô. Trong ngày trời mưa Thẩm Đại cũng không có cách nào bảo cha mẹ đến đón, chuẩn bị ngồi xe buýt trở về, mới đi ra khỏi phòng học, đã nhìn thấy Lục Trì đứng ở hành lang, ánh mắt lướt qua những học sinh tốp năm tốp ba, thâm trầm nhìn chằm chằm cô.
Vào xe thì anh bảo cô đến ngồi tay lái phụ.
Trên đường đi anh nghiêm túc lái xe không nói một lời nào, cô nghiêng đầu nhìn mưa rơi ngoài cửa cô.
Rất nhanh đến khu chung cư, Lục Trì đỗ xe ở một chỗ vắng vẻ rồi bình tĩnh hỏi cô vì sao lại chia tay.
Thẩm Đại nói dối trong cuộc thi không thi được, nhưng cô mới là học sinh cấp ba việc hai người ở chung một chỗ sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của cô.
Rốt cuộc Lục Trì nói rất nhiều, nói trong một năm anh sẽ không đến gặp cô, cho đến khi cô thi tốt nghiệp trung học xong.
Thẩm Đại không chịu nổi anh lạnh nhạt mới chia tay, tại sao lại phải chấp nhận hình thức yêu quái dị này?
Cô cúi đầu kiên trì, ánh mắt liếc thấy tay anh nắm thành quyền, có chút lo lắng sợ Lục Trì kích động đáng cô, anh thả lỏng tay ra rồi nắm lấy tay lái.
Đỗ xe dưới tầng hầm, cô cúi đầu cởi dây anh toàn, người đàn ông chợt ôm lấy cô.
Đó là lần thứ hai Lục Trì gọi cô là bảo bối, trầm thấp nhưng đặc biệt dịu dàng. Thẩm Đại không có tiền đồ khóc, dựa vào Lục Trì sau đó thấy áo anh bị ướt bởi vì lúc rời khỏi trường anh đã nghiêng ô về phía cô, mong đợi anh giống như lúc chăm sóc cô nói những lời khiến cô mặt đỏ tim đập nhanh, nhưng Lục Trì chỉ dặn dò cô học thật giỏi đừng để bị phân tâm nữa.
Có lẽ Lục Trì căn bản cũng không thích cô? Dù sao lúc đó anh cũng là sinh viên năm ba của đại học nên không cùng một thế giới với cô, Lục Trì nói muốn ở chung bởi vì trước đó cô hôn anh, nhưng anh ngại vì quan hệ hai nhà nên không đả kích cô, lại lạnh lùng đối với cô để cho cô tự hiểu.
Trong túi vang lên tiếng tin nhắn quen thuộc, Thẩm Đại cười cười, dịch sang bên cạnh hai bước rồi lấy điện thoại ra.
Là tin nhắn của Từ Hàng hẹn cô tối nay ăn cô, anh đợi cô dưới lầu.
Thẩm Đại gửi lại một nhãn dán “hôn gió” đáng yêu.
Đây mới là bạn trai lý tưởng của cô, chẳng những phải có vẻ ngoài anh tuấn, còn phải đối với cô dịu dàng hơn nữa, thường thường làm bạn với cô.
Tin nhắn được gửi đi rất nhanh đã gửi hôn gió trở lại, Thẩm Đại cười, thấy Lục Trì vẫn còn đang gọi điện thoại, nàng nghĩ nghĩ, đăng nhập Microblogging một chút.
"Đi tiễn chị gái, vô tình gặp được một người bạn quen từ mấy năm trước, còn phải làm tài xê miễn phí."
Phía sau chữ viết còn thêm mấy hình dán con chó đáng yêu [doge].
Dùng biệt hiệu này năm năm, đã có hơn hai vạn người yêu thích, vừa đăng Microblogging lập tức có người hâm mộ, lại xuất hiện mấy lời bình luận.
Thẩm Đại nhìn thấy mấy tên quen thuộc.
Nhà có bảo bảo ngây ngô: người tài xế vất vả, chú ý an toàn.
Đây là Từ Hàng.
Ánh mắt Thẩm Đại hơi cong lại, thấy lại có năm bình luận xuất hiện tiện tay mở ra xem.
Không phân biệt tốt xấu 99: đối phương đẹp trai, là cô may mắn; đối phương xấu xí, là cô đáng đời.
Đây là người duy nhất nói xấu cô, phần lớn thời gian chỉ là khen một chút hoặc chê, một khi cô khoe ân ái, đối phương nhất định sẽ xuất hiện, đặc biệt nói lời rất khó nghe. Lần đầu tiên xuất hiện nick name là"Không phân biệt tốt xấu" , cô kéo anh ta vào danh sách đen lại xuất hiện, 98 lần lập hậu, Thẩm Đại mặc kệ anh ta, anh ta lại dừng ở nick name"Không phân biệt tốt xấu 99" . . . . . .
Tâm trạng cũng không có tốt, Thẩm Đại bĩu môi cất điện thoại, ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Trì đang trầm mặt đi tới.
Gặp phải phiền toái gì?
Thẩm đại nhàm chán phỏng đoán, nhưng chuyện của Lục Trì có liên quan gì tới cô?
Bất mãn lục trì để cho cô đợi lâu như vậy, Thẩm Đại cũng không khách khí đi ra khỏi đại sảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...