Đại Sắc Đang Nồng



Editor: Mạn Châu Sa 2001.

Thế nhưng Lục Trì đợi cô một tiếng?

Thẩm Đại kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, có chút không thể tin được.

Lục Trì thấy cô nhìn thấy mình rồi, một lần nữa ngồi lại ghế lái, gọi điện thoại cho cô.

Thẩm Đại cúi đầu nhìn điện thoại, lần này thấy rõ ghi chú, hiểu được ý của Lục Trì, cô đứng xoa mắt một chút, nhanh chóng bước qua. Cách Cayenne năm, sáu bước, Lục Trì ngồi trong xe hơi nghiêng người, đẩy cửa chỗ ngồi ghế phụ ra. Đó không phải là chỗ mà Thẩm Đại muốn ngồi, vào giờ phút này lúc cô đóng cửa lại thấy giống như quá sức.

Ngồi xong, Thẩm Đại đóng cửa, khẩn trương nhìn anh một cái, "Tại sao anh không về à?"


"Mới vừa rồi đồng ý với bác gái là chăm sóc tốt cho em, bác gái vừa đi liền bỏ lại em ở sân bay, em cảm thấy tôi làm được?" Sử dụng ánh mắt nhắc nhở cô cài dây an toàn, Lục Trì lại từ từ quay ra nhìn về phía trước.

Thẩm Đại không phản bác được.

Lục Trì tuyệt đối không phù hợp với chức bạn trai, nhưng anh lại làm được chức anh trai nhà hàng xóm, quả thật rất có ý thức trách nhiệm.

"Làm phiền anh, tôi tưởng là anh đi rồi, sớm biết, tôi đã đi ra sớm một chút." Thẩm Đại cúi đầu nhìn giày, nhỏ giọng nói xin lỗi.

"Anh ta làm khó em?"

Lục Trì lái xe được một đoạn, mắt nhìn phía trước, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ nước mắt lưng tròng và giọng nói ấm ức của cô.

"Không có, không có việc gì." Bạn trai đi, bạn gái rơi một vài giọt nước mắt là chuyện rất bình thường, nhưng bị người quen thấy, Thẩm Đại cảm thấy có chút mất mặt, chính cô cũng biết, chỉ có hai tuần lễ ngắn ngủi mà thôi, không đáng giá khóc, nếu cô nói thật cho anh biết, khẳng định anh sẽ cười nhạo cô thật ngây thơ.

Cô không nói, Lục Trì cũng không nói nữa.

Ra khỏi đường cao tốc, hỏi cô muốn về nhà hay đi trung tâm thương mại.

Thẩm Đại cúi đầu đang chơi trò chơi, nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt như nước hoa đào tỏ vẻ không hiểu nhìn anh.

Lục Trì quét mắt nhìn điện thoại của cô, nhắc nhở: "Buổi sáng em nói muốn đi trung tâm thương mại mua sắm."

Đó là cô nghĩ cớ để tự lại xe.


Thẩm Đại chột dạ cúi đầu, "Mưa quá lớn, tôi không muốn đi."

Lục Trì lại hỏi: "Muốn ăn cơm trưa ở chỗ nào?"

Thẩm Đại nhìn thời gian, vẫn chưa tới mười một giờ, suy đoán Lục Trì cũng chỉ là khách khí nên mới hỏi cô, liền nói: "Một lát nữa tôi đi mua chút đồ ăn về làm." Không có mẹ cô ở đây, Thẩm Đại cảm thấy ngại khi ngồi ăn cơm với anh khiến cho không khí có chút lúng túng.

"Được." Lục Trì không hỏi cô nữa, nửa tiếng sau, xe bỗng nhiên dừng lại. Vì để tránh phải nói chuyện với Lục Trì, Thẩm Đại cúi đầu chơi điện thoại, xe dừng lại cô mới ngẩng lên, ngoài ý muốn phát hiện là siêu thị ở bên cạnh chung cư. Đang định hỏi Lục Trì thì bên cạnh vang lên tiếng đóng cửa xe.

Thẩm Đại trơ mắt nhìn Lục Trì đi vòng qua đi sang chỗ cô.

"Đi thôi, đi mua đồ ăn." Lục Trì mở cửa xe, cúi đầu nhìn cô.

Thẩm Đại khóc không ra nước mắt, tại sao mỗi câu nói của cô Lục Trì đều coi là thật vậy?

Bỏ điện thoại vào túi, Thẩm Đại muốn lấy ô ra, trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng nói không kiên nhẫn của người đàn ông, "Con đường có hơn 10m, chống đỡ một chút thôi."


Túi dù của Thẩm Đại hơi nhỏ, rất vất vả mới nhét được cái ô vào, lại bị Lục Trì thúc giục, cô gấp gáp cũng không dám mè nheo, nhấc chân đi ra.

Lục Trì hạ thấp thân thể, tận lực giúp cô cản trở mưa, đóng kỹ cửa xe khóa xe, ý bảo cô đi về phía trước.

Mưa mang theo gió, Thẩm Đại lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh, lại nhìn cái ô che qua bả vai của cô, cả người

Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh

Tập tin gởi kèm:
Chú thích: *)Cá pecca



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui