- Ha ha!
Nghe vợ Điền Đại Tráng trả lời, mọi người đều bật cười.
- Mau đứng lên, cẩn thận quần áo mới bị rách.
Điền thị cười tủm tỉm nhìn hai đứa bé đứng dậy nhận bạc trắng, trong lòng rất vui, khỏa bạc trắng này phải được năm tiền ấy chứ?
Hai hòn bạc trắng chính là một lượng bạc!
Ngoan ngoãn a, trách không được trước kia Hồ quản sự không có việc gì đều chạy tới quý phủ.
Điền thị quyết định, lần sau phải học theo.
Phương pháp nhận tiền thưởng này đúng là cách làm giàu rất nhanh.
Nhịn rồi nhịn, Điền thị mới kìm được lòng mình không lên đoạt lấy hai hòn bạc kia.
- Cảm ơn Tiểu thiếu gia, cảm ơn Tiểu thiếu gia!
Điền thị cao hứng cười toe toét, sau đó khen hai đứa nhỏ hết lời:
- Tiểu thiếu gia ngài coi hai đứa nhỏ, có phải giống hai đồng tử trước mặt Bồ tát không, rất xứng đôi?
- Ân.
Giang Long không nói gì, nhưng trái lương tâm cố gật đầu đồng ý.
Hai đứa bé này nam thì mũi chảy thò lò, nữ thì vừa đen vừa gầy, không hiểu sao Điền thị có thể khen như vậy.
Đến lúc này hai đứa bé đã không để ý đến chung quanh đối thoại.
- Mẹ nói nếu nhận được tiền thưởng, sẽ mua kẹo đường cho chúng ta ăn.
Điền Thiết Oa lau mũi, cười nói với Tiểu Hoàng Nha:
- Mua được kẹo đường, ta cho muội nhiều hơn.
- Chúng ta cùng nhau ăn.
Tiểu Hoàng Nha ngượng ngùng cúi đầu.
- Ha ha!
Những người lớn cũng cười vang.
Chỉ có mặt Điền thị đang cười cứng đờ, thật uổng nuôi con khôn lớn, còn cả con dâu chưa vào cửa đã trong mắt không có mẹ chồng, nếu Tiểu Hoàng Nha gả vào nhà, Điền Thiết Oa không phải cả ngày mười hai canh giờ đều dímnh vào dây quần Tiểu Hoàng Nha sao?
Sau đó liền hung hăng cốc vào trán đứa nhỏ:
- Mới tiêu tiền may quần áo mới cho các ngươi, còn muốn ăn kẹo?
- Là mẹ mới nói qua!
Điền Thiết Oa khá la cứng cáp, bị cốc xong giống như là không bị sao.
Sót ruột hô.
Điền thị chộp lấy hai khỏa bạc, trợn mắt quát:
- Muốn ăn kẹo đường cũng được, nhưng không được ăn cơm.
- Oa!
Điền Thiết Oa ngẩng đầu lên khóc:
- Mẹ nói không giữ lời!
Nó khóc không phải vì không được ăn kẹo, mà do nó đã hứa với Tiểu Hoàng Nha, nếu mẹ nó không mua kẹo cho nó thì lời hứa của nó bị mất giá trị.
- Ngươi...
Điền thị lập tức đánh hắn.
Tuy nhiên Điền Đại Tráng rốt cục nhịn không được, nhúng tay ngăn lại:
- Không phải mấy cái kẹo đường sao?
- Nói thật dễ nghe, trong nhà đâu còn tiền mua kẹo?
Điền thị vừa đem một khỏa bạc cất vào trong ngực, một bên quát ngược lại.
Ngọc Sai thấy Điền thị keo kiệt như thế, nàng càng ghét hơn ba phần.
Bảo Bình cũng không như thế không thích Điền thị, tay run lên, trong tay áo liền xuất hiện mấy miếng điểm tâm, rồi đi đến hai đứa bé:
- Không khóc, không khóc, các ngươi xem đây là cái gì?
Nói xong, liền cầm điểm tâm đung đưa trước mặt hai đứa nhỏ.
Đứa nhỏ lớn như vậy cũng chưa từng thấy qua điểm tâm đẹp đẽ mê người như vậy?
Quyệt quyệt mũi, ánh mắt trừng lớn, liền ngừng khóc.
Đây là điểm tâm làm từ gạo nếp, màu sắc rất đẹp, bình thường Bảo Bình thích ăn, cho nên luôn mang theo trên người.
- Vị tỷ tỷ này cho ngươi, còn không mau nhận?
Điền thị thấy nó ngây người, liền giận dữ đẩy nó.
Điền Thiết Oa lập tức giơ tay muốn lấy.
Nhưng Bảo Bình cũng không đưa cho ngay, Điền thị mặt cứng đờ, sao lại đùa giỡn trẻ nhỏ như vậy.
Nhưng thấy da dẻ Bảo Bình mịn màng, bàn tay trắng nõn không có một vết chai, hơn nữa quần áo xinh đẹp, may bằng tơ lụa, đây là ngày thường tự mình may vá, cho nên dù Điền thị oán hận trong lòng, cũng không dám phát tác.
Lúc này Bảo Bình lấy khăn tay ra lau tay cho đứa bé.
Hóa ra nàng thấy Điền Thiết Oa dùng tay quyệt mũi đón lấy điểm tâm, cho nên nàng không cho điểm tâm ngay.
Quá bẩn.
Một nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ, thấy thế khẩn trương tiếp nhận khăn tay lau tay giúp đứa bé.
Ngọc Sai và Bảo Bình là nha hoàn bên người Giang Long, địa vị trong phủ rất là cao.
Điền thị thấy thế, trong lòng cả kinh, xem ra còn đánh giá thấp nha hoàn này, vội vàng cười nói:
- Bất quá là đứa nhỏ ở nông trang, sao dám để tỷ tỷ trong phủ lau tay giúp hắn?
Bảo Bình không thích nàng, không trả lời.
Đợi nha hoàn lau sạch tay đứa nhỏ, rồi cầm lấy điểm tâm cho nó.
- Nào, tổng cộng có bốn miếng, ngươi và Tiểu Hoàng Nha mỗi người hai miếng.
- Còn không cảm ơn vị tỷ tỷ này!
Điền thị thấy hai đứa nhỏ tiếp lấy điểm tâm chia nhau ăn, không khỏi hừ một tiếng.
Hai đứa nhỏ đồng thanh nói:
- Đa tạ tỷ tỷ!
- Thật ngoan!
Bảo Bình vươn tay nhỏ nhéo mặt hai đứa.
Điền Thiết Oa đưa cho Tiểu Hoàng Nha hai miếng điểm tâm, Tiểu Hoàng Nha cũng không ăn ngay, nhỏ giọng nói:
- Miếng điểm tâm này để dành cho mẹ, miếng này...!
Nói tới đây, Tiểu Hoàng Nha nhìn về phía Điền thị:
- Dành cho đại nương, cảm ơn đại nương may quần áo mới cho con.
Nhìn cánh tay gầy gò của Tiểu Hoàng Nha đưa điểm tâm tới, ánh mắt Điền thị có điểm rưng rưng.
Lúc trước con mình hướng vềnTiểu Hoàng Nha không vui lập tức bay thành mây khói.
Giơ tay vuốt đầu Tiểu Hoàng Nha, cười nói:
- Tỷ tỷ cho con để ăn, con cứ ăn là được rồi.
Nhưng Tiểu Hoàng Nha rất là cố chấp, mang điểm tâm nhét vào tay Điền thị.
- Đại nương ăn đi!
Ngẩng đầu nhìn Điền thị, đôi mắt tràn ngập vẻ mong đợi.
Điền thị nhìn trong tay điểm tâm, hít một hơi:
- Tốt lắm, đại nương ăn.
Nói xong, cầm điểm tâm cho vào miệng ăn.
- Đại nương, ăn ngon không?
Tiểu Hoàng Nha mắt tỏa sáng.
- Ừ, ăn ngon.
Điền thị gật đầu.
Lúc này Điền Thiết Oa cũng mở miệng:
- Vậy ta cũng không ăn, miếng này để dành cho ca ca, miếng này để dành cho cha.
Dứt lời, Điền Thiết Oa liền chạy về phía Điền Đại Tráng.
Nhìn cảnh này, cả tiểu viện lâm vào một mảnh trầm mặc.
Nhất là Ngọc Sai và Bảo Bình mắt bắt đầu long lanh, dù các nàng là cô nhi, nhưng lúc nhỏ khi bán vào phủ thì chưa từng bị chịu khổ, chuyện lúc nhỏ đã quên sạch hết, đã coi Cảnh phủ là nhà của mình.
Thấy hai đứa nhỏ thèm thuồng liếm môi muốn ăn, nhưng đều kiên định đưa điểm tâm cho người thân.
Giang Long cũng trầm mặc, hắn cũng là cô nhi.
Cái này chính là tình thân...
Một lúc sau, hắn gượng cười mở miệng:
- Điền Đại Tráng, các ngươi rất biết dạy con.
- Tiểu thiếu gia quá khen, tiểu nhân một chữ cũng không biết, cũng không hiểu gì nhiều, hơn nữa bọn chúng cũng là trẻ con bình thường thôi.
Điền Đại Tráng nhanh miệng nhai điểm tâm, xoay người chối từ, tuy miệng cười toét ra, khó ngậm miệng lại.
Lúc này Ngọc Sai tiến tới nói nhỏ với Bảo Bình vài câu, Bảo Bình cho tay vào trong áo, đem tất cả điểm tâm để trong người lấy ra, dùng khăn lụa bọc lại rồi nhét vào trong tay Tiểu Hoàng Nha.
Tiểu Hoàng Nha nhu thuận nói cảm ơn, rồi lấy một miếng điểm tâm đưa cho Điền Thiết Oa.
Lúc này Giang Long đột nhiên nghĩ tới một chuyện, miệng nói:
- Toàn bộ tài sản của Hồ quản sự đã tịch biên xong, Điền Đại Tráng, ngươi về gọi Dương quả phụ qua đây một chuyến, mấy năm nay Hồ quản sự tham ô bao nhiêu ta sẽ trả lại cho nàng.
- Cảm ơn thiếu gia!
Điền Đại Tráng không nói gì thêm, Điền thị mắt sáng rực lên.
Hiện hai nhà đã đính hôn, chính là thân gia, Dương Cúc Hoa chỉ có một người con gái, sau này bạc không phải là của Tiểu Hoàng Nha sao?
Nghĩ tới tương lai Tiểu Hoàng Nha mang theo mấy chục lượng bạc đồ cưới đến nhà mình, nàng không vui cũng khó.
- Cái này so tiện cảm ơn?
Giang Long khoát nhẹ tay áo:
- Cha của Tiểu Hoàng Nha là người trung tâm với Cảnh phủ, nhưng mẹ con của Dương quả phụ bị Hồ quản sự ức hiếp, phải chịu khổ mấy năm, đây là Cảnh phủ có lỗi với nàng.
- Đâu có đâu có.
Điền Đại Tráng vội trả lời.
Họ là nô bộc trong phủ, làm sao dám nhận lời xin lỗi của chủ nhân?
- Đúng rồi, còn có ngày đó Hồ quản sự lấy đi mấy con gà nhà Dương quả phụ, hai con dê nhà ngươi, cũng tính toán một thể.
Giang Long lại nói.
Lúc này Điền Đại Tráng nhanh miệng hơn so với vợ mở miệng:
- Không cần, không cần, tiểu nhân hiếu kính thiếu gia hai con dê, sao dám tính tiền?
- Như thế nào không tính...
Điền thị nhỏ giọng ậm ừ.
Hai con dê trưởng thành, đau lòng a.
- Ngươi!
Điền Đại Tráng giận dữ trở mặt:
- Hai thỏi bạc kia mua hai con dê là được.
- Điền trang đầu, ngươi đừng nói nữa.
Giang Long cười khẽ:
- Cuộc sống trong nông trang cũng không quá tốt, làm sao có thể lấy không dê nhà ngươi, nếu ngươi muốn tính toán rõ ràng, coi như bản thiếu gia thưởng cho ngươi là được.
Lại hàn huyên một hồi, đã tới giờ dùng cơm chiều.
Mấy người trong Điền trang đều mở miệng cáo lui.
Giang Long tiếp xúc với mấy người này được vài ngày, những người này khi đối mặt với hắn đều khẩn trương, cho nên hắn không giữ lại mọi người cùng ăn cơm.
Nhưng hắn vừa đứng lên chuẩn bị cho mấy người rời đi thì thấy một bóng người từ cửa tiểu viện đi nhanh tới.
Nhìn bóng người kia, Giang Long nhướng mày.
Người này là người trong phủ, cho nên người trong phủ cũng không ngăn lại, để nàng đến trước mặt Giang Long.
- Nô tỳ thỉnh an thiếu gia.
Người đến là nha hoàn trong phủ.
Giang Long đánh giá nha hoàn, cau mày nói:
- Ngươi làm việc bên cạnh Khương ma ma?
Nha hoàn có chút tư sắc, khí chất trên người lanh lợi, lập tức trả lời:
- Thưa tiểu thiếu gia, nô tỳ đi theo Khương ma ma đã có mấy năm.
- Khương ma ma để cho ngươi tìm ta?
Giang Long hỏi lại.
Nha hoàn mở miệng nói rõ ý của mình:
- Khương ma ma nói trọng dụng Hồ quản sự, là bà ta sai, làm hại rất nhiều tá điền trong nông trang bị ức hiếp, nhất là hai mẹ con Dương quả phụ, mỗi lần Khương ma ma nhớ lại đều hối hận.
- Cho nên phải bồi thường.
Điền thị nghe đến đó mắt sáng lên.
Đầu tiên là Giang Long bồi thường, tính toán tiền trứng, hiện tại Khương ma ma trong phủ lại muốn bồi thường.
Nghĩ không ra thân gia nghèo rớt mồng tơi, bây giờ đảo mắt sẽ phát đạt.
Nhưng Giang Long vẫn chưa giản mày, chần chờ nói:
- Khương ma ma muốn bồi thường như thế nào?
Nha hoàn mỉm cười, mang theo ánh nắng mặt trời, chiếu vào mặt một số người tạo cảm giác chói mắt.
- Khương ma ma nghe nói hai mẹ con Dương quả phụ cuộc sống khó khăn, cho nên muốn chỉ hôn cho Dương quả phụ một người trong sạch...
Nguyên Điền thê còn đang cười không khép nổi miệng, liền chuyển thành trợn mắt há miệng.
๑๑۩۞۩๑๑
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...