Một câu “Vậy thì thế nào?”, nói hết lòng chua xót và bất đắc dĩ của Điền Đại Tráng.
Tiểu thiếu gia phủ mình muốn ăn dê, y dám không để cho sao?
Cho dù biết rõ Hồ quản sự là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, nhưng người ta cũng có đầy đủ lý do chính đáng.
Nếu thật là không cho, Hồ quản sự mượn việc này cáo trạng ở trước mặt tiểu thiếu gia nhà mình, hoặc giả là ở chỗ Khương ma ma... Thân phận của bọn họ hiện tại là tá điền, nhưng kỳ thật văn tự bán mình nằm ở trong tay chủ nhân Cảnh gia đấy, xem như là tôi tớ của Cảnh phủ, chứ không phải là lương dân thân gia trong sạch không bán mình.
Ngay cả bản thân bọn họ cũng là của Cảnh phủ, huống chi trong nhà nuôi dưỡng mấy con dê?
Hồ quản sự đã sớm rình tài sản nhà mình, lúc này chỉ có thể nhịn, bằng không nếu chẳng may bị Hồ quản sự quơ được nhược điểm, tất nhiên kết cục là cửa nát nhà tan.
Cảnh phủ đích thật là đối với tôi tớ có chút ưu đãi, nhưng bởi là võ tướng thế gia, trị gia nghiêm cẩn, cho nên gia pháp cũng là vô cùng hung ác nghiêm khắc.
Dám đối với chủ nhân bất kính?
Một khi bị đánh gậy là có thể mất mạng!
Mà bọn họ là tôi tớ Cảnh phủ, trong tay Cảnh phủ văn tự bán mình của bọn họ, cho nên cho dù bị thi hành gia pháp đánh đến chết thì quan phủ cũng sẽ không hỏi tới.
ngón tay Điền Đại Tráng gắt gao kéo ống tay áo thê tử, ánh mắt bất đắc dĩ, nhưng lại là vô cùng kiên định khẽ lắc đầu, Hồ quản sự là trang đầu trong tay nắm quyền lực, lại có Khương ma ma làm chỗ dựa vững chắc, cho nên hôm nay nhà mình chỉ có thể hao tài miễn tai!
Điền thê thấy chồng mình luôn luôn rất có chủ ý cũng không có cách nào, giữ không được dê, thương tâm òa một tiếng liền ngồi dưới đất lớn tiếng khóc lên.
Điền Đại Tráng đầu óc nhanh nhạy, biết nuôi dê nuôi trâu, cũng có phần biết chăm sóc đồng ruộng, ở nông trang ngoại trừ Hồ quản sự ra thì là gia đình có tiền nhất, Hồ quản sự thèm rỏ rãi tiền tài của nhà Điền Đại Tráng đã không phải một hai ngày rồi, mà nếu không phải thường xuyên ép đoạt tiền bạc trong nhà đám tá điền trong nông trang, gã cũng không khả năng giàu có như vậy, cuộc sống như là viên ngoại lão gia.
Thậm chí còn muốn chuộc thân cho đám con cháu của mình, cho bọn chúng đọc sách đi thi lấy công danh.
Nếu thật có một đứa có thể thông qua khoa cử, quan bào thêm thân, vậy phần mộ tổ tiên nhà gã coi như là bốc khói xanh rồi!
Không ai nguyện ý đời đời con cháu hết thế hệ này đến thế hệ khác làm nô bộc cho người khác!
Nhưng mà lúc này thấy một nhà Điền Đại Tráng không gây náo loạn, Hồ quản sự liền có chút thất vọng, cho dù có Trương Khương thị bảo che, gã cũng không dám lúc không có lý do thích hợp mà chém giết, nhưng gã biết Điền thê có tính hay khóc lóc om sòm vô lại vả lại không che đậy miệng, nói không chừng kích một kích là đã bắt được nhược điểm tới trong tay rồi, vì vậy đảo mắt lạnh lùng nói:
- Nhà Điền Đại Tráng kia, ngươi khóc thương tâm khổ sở như vậy, là không muốn đem dê trong nhà nuôi cho tiểu thiếu gia ăn sao?
Điền Đại Tráng nghe vậy trong lòng căng thẳng!
Khẩn trương nhìn về phía vợ mình đang ngồi dưới đất.
- Ngươi thả cái rắm thối gì đó? Tiểu thiếu gia muốn ăn dê nhà ta, ta cao hứng còn không kịp đâu!
Tục ngữ nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Điền thê tuy rằng toàn cơ bắp đích thật không tính là thông minh, nhưng sống cùng Điền Đại Tráng mười mấy năm, dĩ nhiên cũng sẽ không quá ngu, tuy rằng giờ phút này nàng đau đứt ruột gan, nhưng chồng mình vừa mới lên tiếng tỏ thái độ, nàng vẫn rất biết nặng nhẹ trong đó.
Cũng biết dĩ vãng nhà mình có thể chống lại một nhà Hồ quản sự mà không rơi vào thế hạ phong, ngoại trừ nàng hay đi ra ngoài ở trước công chúng khóc lóc om sòm, không dễ trêu chọc ra. Còn có lý do quan trọng hơn, đó chính là Điền Đại Tráng thông minh, cuối cùng vẫn có thể nghĩ ra cách ứng đối những khi Hồ quản sự làm khó dễ.
trong Nông trang có không ít nữ nhân chua ngoa, nhưng còn không phải tất cả đều bị một nhà Hồ quản sự sửa trị cho phục tùng?
Cũng chỉ dám ở trước mặt người khác khoe một ít miệng lưỡi lợi hại thôi.
Dám cùng Hồ quản sự đối đầu và lại không rơi vào thế hạ phong, đó đều phải có chút tâm cơ và thủ đoạn đấy.
Toàn bộ nông trang hơn một trăm hộ, người như vậy chỉ có không quá hai ba hộ mà thôi.
- Nếu cao hứng, ngươi còn khóc cái cái gì kính?
Hồ quản sự thấy Điền thê không Mắc mưu, tức giận quát.
- Lão nương muốn khóc thì khóc, ngươi quản được sao?
Điền thê lau một phen nước mũi nước mắt trên mặt, hấp tấp từ dưới đất bò lên, cũng không quản chỗ mông đích dính vào rất nhiều tro bụi, liền kiễng chân lớn tiếng kêu la đối với Hồ quản sự:
- Ngươi là người nào của lão nương? Để ý tới việc vớ vẫn của lão nương?
Nghe Điền thê lớn tiếng kêu, mỗi câu lão nương từ miệng nhảy ra, khiến Hồ quản sự tức giận đến xanh mặt.
Mà mẹ đẻ của Hồ quản sự đang đứng một bên, lúc trước còn giúp đứa con nói chuyện thì lại tức giận run cả người.
Phụ thân của Hồ quản sự liền vội vàng tiến lên đỡ vợ già.
Có ý định quát mắng Điền thê, nhưng bất đắc dĩ người đã già, đã không còn sức rống lớn nữa rồi.
Hơn nữa Điền thê kia nổi danh đanh đá, cho dù lão đáp cả mạng già, cũng không so được với giọng cao của người ta.
Điền Đại Tráng cũng không ngăn cản thê tử chửi bậy, y biết rằng lúc này thê tử đau lòng muốn chết, để cho nàng mắng một trận, tản cơn giận cũng tốt.
- Lão nương cũng có thể nói cho ngươi biết ta khóc cái gì, đêm hôm qua lão nương mơ giấc mộng, trong mộng có một tên khốn kiếp bị chó tha lương tâm sáng hôm nay bị người dùng gậy đánh chết, vốn sáng sớm hôm nay lão nương tỉnh dậy tâm tình thật vui vẻ, thế nhưng không nghĩ tới ông trời không có mắt a...
Vừa mắng chửi, Điền thê vừa vỗ bắp đùi vừa khóc gào thét lên.
- Mgươi, ngươi nói ai?
Đây chính là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nha, mặt Hồ quản sự đen như đít nồi.
- Lương tâm ai bị chó tha, lão nương đã nói ai!
- Được, ngươi được lắm!
Hồ quản sự chỉ vào mặt Điền thê, trên mặt hiện lên một chút dữ tợn:
- Ngươi đã nguyền rủa ta chết, vậy cũng đừng trách ta xuống tay vô tình!
Điền Đại Tráng nhướng mày, tuy nhiên ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không có ngăn trở thê tử.
Hai nhà bình thường ồn ào vô cùng không thoải mái, đã sớm thù địch lẫn nhau rồi, cũng không sợ Hồ quản sự xé vỡ mặt.
sau khi Dương Hải Ba vẫn lo lắng cho mẹ con Dương Cúc Hoa và một người hộ vệ rời khỏi đoàn xe, liền lập tức chạy trở về nông trang bên này, bởi vì đám tá điền cùng với trẻ nhỏ trong nhà đều bị Hồ quản sự tập trung toàn bộ lại, khiến bọn họ lặng yên không tiếng động đi tới nông trang, đã tìm được bãi đất trống bên này.
Vụng trộm ló đầu ra, Dương Hải Ba quét mắt một vòng trong đám người, nháy mắt đã phát hiện mẹ con Dương Cúc Hoa quỳ ở nơi đó khóc, trong lòng của y đột nhiên giống như bị người mạnh mẽ tóm một phen, xiết chặt nắm tay, đang muốn xông ra đó.
Hộ vệ cùng y trở về tên là Lý Lượng, tay mắt lanh lẹ một tay kéo lấy y.
Giảm thấp xuống thanh âm quát:
- Trước khi đến tiểu thiếu gia có dặn dò, ngươi không thể lỗ mãng!
- Nhưng...
Dương Hải Ba thật sự không kìm nổi lửa giận trong lòng.
- Không có nhưng!
Lý Lượng cũng là khiển trách hỏi:
- Trong mắt ngươi là mẹ con Dương Cúc Hoa trọng yếu, hay là mệnh lệnh của thiếu gia trọng yếu?
Thân hình Dương Hải Ba đột nhiên bị kiềm hãm, lập tức vô lực hai tay ôm đầu, vẻ mặt thống khổ ngồi xổm xuống.
- Của ngươi chút tiền đồ này!
Lý Lượng vỗ nhẹ vài cái lên vai Dương Hải Ba:
- Tiểu thiếu gia đây là muốn động thủ với Hồ quản sự, bằng không sẽ không phái hai người chúng ta trở về điều tra, mẹ con Dương Cúc Hoa mới bị chịu một hồi ủy khuất như vậy, ngươi đã nhịn không được? Yên tâm đi, đợi tiểu thiếu gia trở lại nông trang, chính là thời điểm xui xẻo của Hồ quản sự!
Dương Hải Ba hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh, đứng dậy.
Lần len lén thò đầu ra ngoài, mẹ con Dương Cúc Hoa quỳ trên mặt đất vẫn đáng thương bất lực như vậy, nhưng khi y nhìn về phía càng nhiều người cũng là chỗ Hồ quản sự đang nằm ơ nhuyễn kiệu mà chỉ trỏ sai bảo, trong ánh mắt ẩn chứa vô cùng sát khí.
Năm đó lúc mẹ con Dương Cúc Hoa rời đi, trên người có không ít ngân lượng, nhất định là vậy tên khốn kiếp này nghĩ cách đoạt đi.
- Đúng, nhịn một chút, hiện tại chúng ta phải làm chính là tìm kiếm càng nhiều nhược điểm của Hồ quản sự.
Lý Lượng cũng thật cẩn thận trọng nhìn thăm dò về phía bãi đất trống.
Lúc này Hồ quản sự dẫn người, tiền hô hậu ủng thẳng đến nhà Dương Cúc Hoa.
Dương Cúc Hoa lập tức ôm lấy Tiểu Hoàng Nha, lau nước mắt, bước chân vội vàng đi theo.
Chỉ chốc lát, mọi người đi tới một gian tiểu viện thấp bé, tiểu viện chỉ có hai gian phòng gạch vuông, bởi vì mới dựng không lâu nên trông cũng không quá mức cũ nát, giấy dán cửa sổ đã ngã màu đen vàng, quanh tiểu viện dùng nhánh cây kẹp thành hàng rào vây lại.
Ở phía đông gian phòng đất, có mấy con gà mái màu hoàng đất đang nằm trong ổ.
Hồ quản sự ngồi ở trên nhuyễn kiệu vung tay lên, quát:
- Đi bắt gà!
- Vâng.
Cả người đàn ông trung niên dáng người thấp bé đẩy cửa hàng rào ra đi thẳng về phía ổ gà.
Dương Cúc Hoa buông nữ nhi, khóc ròng chạy lên đi ngăn trở.
Một phụ nữ trung niên mập mạp thấy thế lập tức tiến lên ôm lấy Dương Cúc Hoa, còn cười hì hì nói:
- Ngươi thật to gan, lại dám ngăn đón không cho chúng ta bắt gà cho tiểu thiếu gia ăn?
- Nhưng nhà ta cũng chỉ còn lại có mấy con gà này thôi.
Dương Cúc Hoa cố gắng giãy dụa, nhưng mấy năm nay nàng sống cực kỳ khốn cùng, bình thường ăn không đủ no, vừa yếu vừa gầy, làm sao khỏe bằng phụ nhân mập khỏe mạnh kia?
Phụ nhân mập kia một tay đã có thể gắt gao khống chế nàng.
- Ta nói ngươi thật là mù mắt mà, nếu ngươi đáp ứng gả cho Mã Ngũ, chẳng những mỗi ngày có ăn no bụng, Tiểu Hoàng Nha cũng có thể có một người cha.
Phụ nhân mập cười ha hả nói.
Mã Ngũ dáng người thấp bé đang khom người ra sức bắt gà, gà bị kinh hãi tránh trái tránh phải vẫy cánh, lông gà bay loạn.
- Không cần bắt gà nhà ta, đừng bắt gà nhà ta...
Lúc này Tiểu Hoàng Nha vừa khóc vừa đi ngăn trở Mã Ngũ.
Mã Ngũ cũng mặc kệ Tiểu Hoàng Nha mới sáu tuổi, đẩy Tiểu Hoàng Nha ngã thật mạnh xuống đất.
Dương Hải Ba vụng trộm theo đuôi mọi người tới từ rất xa nhìn đến, lại không kìm nổi phải lao tới.
Hai mắt tỏa ra lửa giận, tay phải đặt lên chuôi đao bên hông.
Lý Lượng liền vội vàng kéo:
- Nhịn một chút, nhịn thêm một chút là tốt rồi!
- Tiểu Hoàng Nha!
Thấy con gái ngã sấp xuống, Dương Cúc Hoa cũng không biết lấy đâu ra khí lực, không ngờ tránh khỏi khống chế của phụ nhân mập nhào tới bên thân con gái.
- Đều đi hỗ trợ.
Hồ quản sự phất phất tay.
Mười mấy người bình thường vẫn đi theo Hồ quản sự kia lập tức xông vào, chỉ trong chốc lát, đã bắt hết mấy con gà của nhà Dương Cúc Hoa.
Mã Ngũ ngồi xổm người xuống cẩn thận tìm kiếm ở trong ổ gà, chỉ chốc lát sau mặt hiện lên tươi cười, khi thu tay lại, trong lòng bàn tay đã có hai quả trứng gà trắng như tuyết.
- Ha ha, ngươi nói cha ta nói bậy, bắt sạch gà nhà ngươi!
Một thằng bé mập đột nhiên từ phương xa chạy tới, làm mặt quỷ với Tiểu Hoàng Nha.
Thằng mập này tên Hồ Xuyên, trên mặt phủ tro bụi không lấn át được làn da trắng noản, là con trai nhỏ của Hồ quản sự, đừng nhìn quần áo vải bố mặc trên người đầy mụn vá, kỳ thực đây là vừa mượn tới đấy, lúc trước bị mẫu thân nó lôi kéo cùng tới chỗ ở của Giang Long, về sau lại cảm thấy nơi đó nhàm chán, liền vụng trộm chạy tới.
Tiểu Hoàng Nha khóc ầm lên, nấc lên nấc xuống sắp thở không nổi rồi.
Thấy Tiểu Hoàng Nha không để ý tới mình, thằng mập thừa dịp Dương Cúc Hoa không chú ý xông đi lên hung hăng đá một cước.
Tiểu Hoàng Nha bị đau, tiếng khóc càng lớn.
Dương Cúc Hoa không nghĩ tới thằng mập này dám ở ngay trước mặt nhiều người như vậy động thủ đánh nữ nhi của mình, thấy nó còn muốn muốn đánh con mình nữa, vội vàng ôm Tiểu Hoàng Nha ngốc tránh trái tránh phải.
Một thân thiết huyết khí thế như Lý Lượng nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng trào ra một luồng lửa giận.
Y vốn tưởng rằng Dương Hải Ba sắp không kìm nổi lao ra rồi, nhưng nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện thái độ Dương Hải Ba rất khác thường, vô cùng bình tĩnh.
Dương Hải Ba như vậy y chỉ từng gặp trên chiến trường năm xưa!
Y lại không biết Dương Hải Ba cắn chặt hàm răng, môi sắp chảy máu rồi.
๑๑۩۞۩๑๑
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...