Trên đại thảo nguyên trống trải, một đoàn xe hơn mười cỗ xe ngựa tạo thành, chậm rãi đi về phía trước.
Giang Long cưỡi Tuyết Nguyên, xung ngựa lên trước, đi ở trước nhất đội ngũ.
Ngày hôm qua tại dã ngoại nghỉ ngơi một đêm, may mắn có than đá sưởi ấm, bằng không tiết trời quá lạnh như thế này thực có khả năng sẽ khiến người chết cóng.
Vừa sáng sớm tinh mơ, mặc dù trời không có thay đổi, nhưng gió Bắc vẫn thổi mạnh lên.
Cưỡi ở trên lưng ngựa không bao lâu, chân mỗi người đã bị đông lạnh đến chết lặng.
- Thiếu gia, ngươi vẫn là ngồi vào trong xe đi thôi.
Ở cuối cùng đoàn xe, có một chiếc xe ngựa đi theo, tuy nhiên trang trí cũng không xa hoa, nhưng bên trong phủ lên chăn lông thật dày, cũng chuẩn bị thêm mấy cái chăn bông dầy, trong xe khắp ngõ ngách, lại treo một lò sưởi ấm áp.
Lò sưởi nhỏ nhắn, tạo hình tinh xảo, là từ Cảnh phủ mang đến đấy, bên trong có đốt than đá, tản ra nhiệt lượng.
Người nói chuyện chính là Tần Vũ, khí trời quá lạnh rồi, ngay cả y đều lạnh chịu không nổi, cho nên khuyên Giang Long ngồi xe ngựa.
Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc cũng phụ họa mở miệng khuyên bảo.
Giang Long nắm thật chặt đai lưng, gỡ xuống găng tay, hai tay bị lạnh cóng chuyển màu đỏ bừng đặt ở miệng hà hà hơi, một lát mới mở miệng nói:
- Chút khổ ấy tính cái gì? So sánh với quân sĩ canh giữ ở Thổ bảo tiền phương bảo vệ thành luỹ, đây chỉ là đồ chơi cho con nít, được rồi, các ngươi không cần khuyên nữa, ta sẽ không vào xe ngựa đâu.
Tần Vũ, đám người Cương Đế Ba Khắc, đều đành chịu.
Tuy nhiên các quân sĩ Hà Hoán phái tới lúc này nhìn Giang Long, đều là kính nể.
Bọn họ đã sớm nghe nói qua lai lịch của Giang Long, vốn chỉ là bởi vì hắn là hậu nhân của Nhân Đồ tướng quân Cảnh Hiền, cho nên mới cung kính có thêm, hiện tại thấy Giang Long tính cách kiên nghị, không sợ chịu khổ, cùng đám quân tốt giống nhau, cưỡi ngựa trong gió rét, đồng cam cộng khổ, liền thực sự sinh lòng hảo cảm với Giang Long.
Từ xưa đến nay, danh tướng chân chính được binh lính kính trọng, sùng bái, có thể hoàn toàn thống ngự được quân tâm, không có chỗ nào mà không phải cùng ăn mặc ở hoà mình với các quân sĩ bình thường.
Nếu chỉ cao cao tại thượng, như vậy binh lính nhiều lắm là đối với ngươi kính sợ thôi.
- Cách Lang Yên Bảo có còn xa lắm không?
Nghe được hỏi, Bách phu trưởng được Hà Hoán phái tới dẫn đường trả lời:
- Còn có bốn năm ngày lộ trình.
Cưỡi ngựa và đoàn xe đi không giống nhau, cưỡi ngựa mà đi một ngày có thể tới được, đoàn xe lại phải phí gấp năm sáu lần thời gian.
Đại thảo nguyên mặc dù có đồi núi, nhưng cưỡi ngựa cũng có thể dễ dàng đi qua, chỉ cần nhận thức chuẩn phương hướng là được.
Đoàn xe chạy lại nhất định phải có đường, trong rương xe chứa than đá, hàng hóa rất nặng, nếu mặt đất không đủ cứng rắn mà nói, bánh xe bị sa lầy, ngựa sẽ kéo không nhúc nhích, rất nhiều đoạn đường cũng không phải thẳng tắp, như vậy còn phải vòng đường xa.
Bốn năm ngày?
Giang Long ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời, tuy rằng gió hơi lớn, nhưng may mắn không phải dấu hiệu đổi thời tiết.
Nếu đoàn xe chạy tới nửa đường mà tuyết rơi, vậy thì nguy rồi.
Bắc Cương mỗi lần tuyết rơi đều rất lớn, một trận tuyết rơi xuống, lập tức sẽ phủ hết mặt đường, đến lúc đó sợ là đoàn xe sẽ bị vây nguyên tại chỗ, mà đợi qua mấy ngày tuyết tan, lại sẽ thấm ướt mặt đất, xe ngựa căn bản không nhúc nhích được.
Cho nên ngàn vạn lần thời tiết không thể chuyển thành tuyết rơi, bằng không ít nhất phải ở nguyên tại chỗ bảy tám ngày.
Nếu thật sự không được, nói không chừng sẽ phải bỏ bớt hàng hóa xuống, cưỡi ngựa lộn trở lại.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu những Thổ bảo và thành luỹ ở nơi tiền phương nhất này, vào mùa đông thường xuyên không thể đưa tới vật tư sinh hoạt đúng hạn.
Năm ngày sau, Lang Yên Bảo, mười mấy quân sĩ đang ngồi thành một đoàn, ở trong một gian phòng.
- Tiểu Tam Tử, hôm nay đến lượt ngươi gác chòi canh gác rồi.
Đội trưởng Vương Ba nói.
Trương Tam nghe vậy đứng dậy, che kín áo bông, lại buộc chặt đai lưng:
- Đầu nhi, ta đây đi.
- Gió lại mạnh thêm, ngươi cẩn thận một chút, đừng để ở ngoài đó bị đông lạnh thành khối băng.
Vương Ba dặn dò.
Không đợi Trương Tam lên tiếng trả lời, một thanh âm trêu tức đã hét lên:
- Ngươi nếu là thật bị đông cứng thành khối băng, lão tử cũng không đi cõng ngươi trở về.
- Vừa lúc cứ để y vẫn đứng ở trên tường gác canh gác.
- Chúng ta cũng không cần đi ra ngoài chịu lạnh nữa.
Rất nhiều người đều cười hì hì nói xen vào trêu ghẹo.
- Cút!
Trương Tam tức giận cười mắng:
- Đợi lão tử trở về lại thu thập các ngươi!
Đẩy ra cửa phòng, một trận gió lạnh thổi thẳng vào mặt, Trương Tam không tự chủ được lạnh run cả người, bước nhanh đi ra ngoài, thuận tay đem cửa phòng đóng lại, có thể sưởi ấm gì đó trong Thổ bảo không nhiều lắm, cho nên mọi người bọn họ buổi tối đều chen chúc ở trong một cái phòng ngủ.
Mặc dù là ban ngày, cũng sẽ không rời khỏi gian phòng ốc kia.
Trong Thổ bảo đồ ăn cũng không đủ, mọi người chen chúc ở, ngủ chung một chỗ, giảm bớt tiêu hao, mỗi bữa cơm cũng có thể ăn ít một chút, kiên trì thêm vài ngày. Vốn quân pháp quy định, mỗi lần người gác canh gác không thể ít hơn ba người, nhưng ở bên trong vài Thổ bảo tại đây, cũng chỉ phái một người đi ra ngoài thay phiên gác.
Khí trời lạnh không nói, còn ăn không đủ no bụng, đi ra ngoài một chuyến rất có thể sẽ không về được.
Mà người trở về, bởi vì bị lạnh, sẽ sưởi ấm nhiều, lúc ăn cơm cũng sẽ gia tăng lượng cơm ăn chút.
Ba người đi ra ngoài trở về, phải ba người đều phải ăn nhiều thức ăn một chút.
Tự nhiên không thể tiết kiệm bằng một người đi ra ngoài.
Tuy nhiên một người đi ra ngoài cũng có khiếm khuyết, chính là bị chết cóng ở bên ngoài, mọi người cũng không biết.
Năm nay sau khi bắt đầu mùa đông, còn chưa có tuyết rơi, cho nên tạm thời vẫn chưa có người nào chết cóng.
Tuy nhiên năm vừa rồi, đã có người bị đông thành khối băng đấy.
Đợi đến thời điểm mọi người phát hiện, người đã đông cứng như nham thạch vậy, lúc trước những quân sĩ này tất nhiên là đang nói giỡn, nếu có đồng bạn đông chết, bọn họ không có khả năng thật sự để người đứng ở đó gác, mà là đem thi thể cất giữ thật tốt.
Mang về cho người nhà người chết.
Nguyên bản trực tiếp mang đi chôn thì đỡ một chút, nhưng bên trên sẽ xem xét nguyên nhân cái chết.
Bằng không nếu như bị người ám hại, cũng không thể khiến hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Trương Tam đi ra cửa phòng, đỡ đòn gió lạnh đi vào một gian phòng ốc phía trước khác, cởi bỏ dây lưng đi tiểu, bên ngoài quá lạnh rồi, không thể tiểu tiện tại dã ngoại, bằng không tiểu đệ đệ cũng đều có thể lạnh hỏng mất, cho nên chỉ có thể đi giải quyết ở trong phòng, bởi vì nghẹn thời gian dài, cho nên bận rộn một hồi lâu.
Sau đó xách theo cái bô, mang ra bên ngoài đổ.
Buông cái bô, Trương Tam trở lại phòng của mình, lấy từ phía sau cửa ra một túi vải, rồi mới chậm rãi đi về hướng tường cao của Thổ bảo.
Theo cái thang bám bò lên.
Vừa mới lên tới trên tường, một cơn bắc gió mạnh thổi tới, thiếu chút nữa thổi Trương Tam ngã xuống.
Đây chỉ là một Thổ bảo nho nhỏ, kết cấu đơn giản, trên tường chỉ có vài cái đống tên linh tinh, Trương Tam bước nhanh đi ra vài chục bước xa, lúc này mới rất nhanh trốn vào trong đó, rụt lại cổ, đánh giá mọi nơi, xem bốn phía có cái gì dị thường không.
Theo thời gian trôi qua, dần dần đến trưa.
Trương Tam cũng có chút bắt đầu lo lắng.
Sao người còn chưa đến?
Trước đó đã hẹn.
Đợi đến lúc mặt trời lên cao, một cái chấm đen mới từ mặt đất ló đầu ra đến.
Sau khi Trương Tam nhìn đến mặt lộ sắc mặt vui mừng.
Điểm đen là một người dị tộc, cưỡi vật cưỡi màu đen, lại tiêu phí gần nửa canh giờ, người này mới đi đến được phụ cận Thổ bảo.
- Tiền đã mang đến chưa?
Trương Tam cũng không khách khí với đối phương, đứng ở giữa đống tên, lớn tiếng hỏi.
Người dị tộc thân hình cao lớn, trên người bọc áo da thật dày màu trắng, như một quả tuyết cầu, dùng tiếng Đại Tề có chút biến điệu hỏi lại:
- Hàng đâu rồi?
- Nơi này!
Trương Tam phủi tay nâng lên một cái bọc.
Người dị tộc liếc mắt nhìn cái bọc một cái, nhanh nhẹn từ trong lòng lấy ra một túi tiền, ném về phía tường thành.
Trương Tam không tiếp được, xoay người nhặt lên, đem mở ra, đếm số lượng, hài lòng gật gật đầu với người dị tộc, sau đó cầm cái bọc trong tay ném xuống.
Người dị tộc nhảy xuống lưng ngựa, nhặt cái bọc lên, đầu tiên là lấy tay ước lượng trọng lượng, lúc này mới mở ra.
Bên trong là mấy khối đồng nát sắt vụn.
Nhưng người dị tộc cẩn thận xem xét, thấy sắt rỉ không nhiều thì vô cùng vừa lòng.
Trên đại thảo nguyên không có quặng sắt, hoặc là nói mặc dù có quặng sắt, người dị tộc cũng không biết khai thác tinh luyện kim loại, không hiểu được kỹ thuật trong đó.
Cho nên người dị tộc trên đại thảo nguyên cực độ thiếu sắt.
Nhưng trong sinh hoạt, cố tình lại không thể thiếu sắt.
Nấu cơm phải dùng nồi sắt, đánh giặc phải dùng loan đao cung tiễn, loại nào mà không cần sắt?
Không có sắt, không thể đánh chế ra mũi tên, như vậy thiện xạ của quân đội dị tộc sẽ biến thành chê cười.
Nhà Trương Tam vô cùng khốn cùng, nhân khẩu nhiều, cả nhà đều ăn không đủ no, cũng không còn cách nào, bằng không sẽ không bị phái đến nơi đây, lần trước về nhà nghỉ phép, lúc tới liền cố ý mang theo chút sắt vụn đồng nát, tính toán bán cho người dị tộc.
Người dị tộc thu mua đồ sắt giá tiền là rất cao.
Liền chút đồng nát sắt vụn như vậy, không ngờ trả hai mươi hai lạng bạc!
Cũng chính bởi vì lợi nhuận vô cùng lớn, cho nên rất nhiều biên quân đều lén giao dịch hàng sắt với người dị tộc.
Mặc dù đây là triều đình vẫn nghiêm khắc cấm đấy, nếu bị phát hiện điều tra rõ, sẽ bị chém rơi đầu.
Nhưng Trương Tam cả nhà đều ăn không đủ no, mùa đông cỏ để sưởi ấm cũng không đủ đốt, cần phải mua, trong nhà vừa rồi không có tiền bạc, cũng không thể chờ chết đi?
Mà đại bộ phận quân sĩ tình huống trong nhà so với nhà Trương Tam, là không khác biệt nhiều lắm.
Giao dịch hoàn thành, Trương Tam hài lòng đem túi tiền cất vào trong ngực.
- Nếu còn có hàng, nhớ rõ bán cho ta!
Người dị tộc lớn tiếng nói:
- Tiền không thành vấn đề.
Trương Tam nhẹ nhàng khoát tay áo đối với người dị tộc, tuy rằng có thể từ trong tay đối phương kiếm được tiền, nhưng bạc trong tay những người dị tộc từ đâu tới, y cũng vô cùng rõ ràng, cho nên hiện tại tuy rằng làm lấy giao dịch, nhưng nếu là về sau tại chiến trường đụng tới, y cũng chắc chắn sẽ không nương tay.
Nhìn theo quân sĩ dị tộc đi xa, Trương Tam lúc này mới vui rạo rực tiêu sái xuống đầu tường.
Mở ra cửa gỗ phòng nhỏ, một mùi ngột ngạt liền xông thẳng vào mặt, tuy rằng hương vị rất khó ngửi, nhưng chung quy so với đứng tại bên ngoài gió lạnh thì tốt hơn nhiều.
- Tam Tử, đã trở lại rồi.
Vương Ba mở miệng hỏi một tiếng:
- Cơm đã sớm đã làm xong, mau tới ăn.
Có mấy người quân sĩ còn lại thì nhìn thoáng qua ở bên hông của Trương Tam.
Tất cả mọi người đều bán sắt cho người dị tộc, cho nên đang đoán Trương Tam lần này bán được bao nhiêu bạc.
Tuy nhiên đây dù sao cũng là tội lớn bị chém đầu, cho nên mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, âm thầm làm việc, nhưng không nói rõ ra ngoài.
Trương Tam ăn cơm xong, lại đi ra ngoài.
Buổi chiều thời tiết ấm áp hơn rất nhiều, cho nên người thay phiên công việc phải cưỡi ngựa đi ra ngoài, ở xung quanh điều tra một lượt.
Trong Thổ bảo số ngựa và số người như nhau, ở cái địa phương này, không có vật cưỡi là không được, bằng không nhỡ vừa phát hiện quân đội dị tộc đột kích, bọn họ chỉ dựa vào hai chân của mình như thế nào chạy thoát?
Hơn nữa thời điểm chạy trốn, còn phải tách đi ra chạy, không thể bị người dị tộc bao vây toàn diệt.
Nhất định phải cam đoan ít nhất phải chạy ra một người, đem tin tức trở về.
Số lượng ngựa nhiều, mỗi ngày hao phí cỏ khô cũng nhiều.
Bởi vì triều đình đối với chiến mã quản thúc cực nghiêm, cho nên quân sĩ trong Thổ bảo dưới tình huống bình thường, mặc dù bụng có đói cũng không dám động đao giết chiến mã để ăn.
-----------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...