Sau khi khóc xong, Thoát Mộc Thiếp thu dọn người ngựa, thất bại quay về bộ lạc.
Thi thể Bột Thiết bị lôi trở về.
Thoát Mộc Thiếp thảm bại trận này, khiến cho tinh thần uể oải, trên chiến trường lại chịu phải sự kinh hãi nghiêm trọng cùng với sự khiêu khích lẫn sỉ nhục của quân sĩ Đại Tề, không quá hai tháng liền lâm trọng bệnh qua đời.
- Thắng rồi.
Hơn nữa lại không chết hay bị thương một quân sĩ nào.
Đây là Trần Quân trước đó hoàn toàn không ngờ tới, vốn cho rằng tác chiến ngoài dã ngoại với quân đội dị tộc, cho dù có thể thắng một cách thảm hại cũng là thắng, nào ai ngờ… Kết quả cuối cùng lại khiến Trần Quân nghĩ rằng đang nằm mơ.
Đối phương hơn ba ngàn người, bên ta chỉ có hơn bốn ngàn, đây tuyệt nhiên là một trận thắng lớn!
Đợi từ không thể tin nổi tới lúc hồi phục lại tinh thần, Trần Quân ngay lập tức chỉ huy thuộc hạ dọn dẹp chiến trường.
Nên biết rằng những con ngựa, vũ khí khôi giáp và cả đầu lâu của người dị tộc đó đều là bạc cả!
Trước kia Trần Quân chỉ là dẫn quân thủ thành, có được bao nhiêu chiến lợi phẩm?
Cho dù giữ vững được thành, khi đối phương rút lui, cũng sẽ đem theo toàn bộ thi thể của đồng đội, vật cưỡi cùng khôi giáp vũ khí.
Mà hiện tại, nhất định phải thừa cơ cướp nhiều chút.
Trần Quân vô cùng phấn khởi, trận này không những không thắng quân đội dị tộc, mà còn có thể kiếm được khoản lớn.
Chỉ là y coi thường quân lính thuộc hạ của Hà Hoán dẫn đến.
Thuộc hạ của Hà Hoán được coi là tinh nhuệ của quân biên giới. Không những tác chiến hung mãnh, hơn nữa dọn dẹp chiến trường cũng vô cùng điêu luyện. Thuộc hạ của Trần Quân vẫn phải nghe lệnh mới xuống núi dọn dẹp chiến trường, mà những điều này quân biên giới không cần phải Hà Hoán dặn dò. Khi quân đội dị tộc mới thoát ra ngoài, đã trượt xuống dốc núi đánh cướp lợi phẩm rồi.
Tốc độ khi thu chiếm chiến lợi phẩm giống như gió thu cuốn sạch lá vàng vậy.
- Đây là của ta đấy.
Một tên quân lính dáng người thấp bé giơ cao đao thép, roẹt một tiếng nhanh chóng gọn gàng cắt đứt đầu thi thể nằm dưới chân. Thi thể này hóa ra đã không còn nguyên vẹn rồi, máu trong thi thể đã gần như chảy hết rồi, thế nên đầu sau khi bị chặt đứt không hề bắn ra tia máu tươi nào.
- Ha ha, thế là năm trăm tiền lớn lại về tay rồi.
Cảnh tượng đẫm máu dưới chân núi cứ dần dần diễn ra.
Người bên huyện Linh Thông, tuy đã trải quan một ít rèn luyện, nhưng nhìn thấy tướng sĩ biên quân cười vui mừng, không do dự dùng dao chặt ngay đầu của quân sĩ dị tộc, vẫn cứ là sắc mặt trắng bệch, trong lòng không chịu được. Cảnh tượng vô cùng đẫm máu này vẫn khiến cho một số người khom lưng nôn mửa.
Giang Long ngược lại điềm tĩnh ra mặt.
Nhìn thấy đầu của tử thi dị tộc bị chặt từng cái một, thậm chí có mười mấy quân lính trên người thấm đầy máu tươi vẫn vì một bộ tử thi của người dị tộc mà cãi nhau, tranh giành, xô đẩy.
Hít sâu lấy một hơi, lại nhổ ra ngoài một hơi thật dài mới cảm thấy phiền muộn trong ngực khá hơn một chút.
Tổng hợp thu dọn xong chiến trường, tổng cộng tiêu diệt được bốn ngàn sáu trăm tên dịch, không có tù binh.
Trên thực tế là không có người dị tộc tắt thở, toàn bộ đều bị tướng sĩ quân biên giới cho một đao.
Thu được một ngàn ba trăm năm mươi chiến mã, số lượng ngựa chết nhiều. Những con ngựa này không được lãng phí, toàn bộ mang về đem nướng ăn.
Giang Long, Hà Hoán, Trần Quân, Hà Bất Tại đợi mọi người thu thập đầu, thương lượng phân chia chiến lợi phẩm.
- Ai cướp được thì là của người đó.
Hà Hoán tùy tiện cười nói, lần này đại thắng, thu hoạch thật không nhỏ.
Tuy rằng y thường dẫn quân giao đấu với quân đội dị tộc, nhưng trừ phi là chiến dịch có quy mô lớn, nếu không thì hai bên rất ít khi liều chết. Từ sau khi Sát Đầu tướng quân đả thương nặng người dị tộc, thì không còn bùng nổ chiến dịch lớn nữa.
Thêm nữa, đối phương thấy không ổn, thúc ngựa chạy trốn. Y vốn dĩ không thể đuổi được, nên thu hoạch đương nhiên không nhiều.
Đâu giống như lần này… đúng là phát tài rồi.
Trần Quân nghe vậy bất mãn, thuộc hạ của gã với thuộc hạ của Hà Hoán không thể nào so sánh được. Hơn nữa lại hạ lệnh chậm, tuy cũng có ngàn người, nhưng lại không lục soát được bao nhiêu chiến lợi phẩm.
Ai cướp được thì là của người đó. Cách phân chia này, gã tất nhiên không cam lòng.
Có điều cấp bậc của Hà Hoán cao hơn nhiều so với gã, gã lại không dám ra mặt phản bác.
Chỉ là liếc mắt nhìn sang Giang Long, hy vọng Giang Long lên tiếng.
Giang Long và Hà Bất Tại đem số lượng chiến lợi phẩm của thuộc hạ thu được tới rất ít, rốt cuộc những quân sĩ này cũng vẫn chỉ là tân binh, người ta đều là tranh giành chặt đầu, bọn chúng lại không dám chặt đầu thi thể ngay dưới chân, thế này có thể đọ được sao?
Cho nên người bên huyện Linh Thông này phần lớn thu hoạch được là đao cong và chiến mã với số lượng không nhiều.
Đáng tiếc Giang Long khiến Trần Quân thất vọng, chỉ nói:
- Cũng phải giao nộp một ít cho triều đình nữa.
- Cái khác thì thôi, nhưng chiến mã buộc phải nộp nhiều hơn, nếu không thì một số người sẽ ghen tức đấy.
Hà Bất Tại nói nhỏ.
- Ừ.
Hà Hoán cũng hiểu, tự mình đánh thắng trận, thu hoạch khá phong phú, nhưng mình ăn thịt, cũng phải để cho bên trên húp chút canh mới được. Dựa vào lợi ích của bọn chúng, những người đó mới mắt nhắm mắt mở, nếu không thì sẽ truy xét, bọn chúng dù gì cũng đã vi phạm đến kỉ luật quân đội rồi.
Cuối cùng thông qua thương lượng, giao nộp lên trên một ngàn chiến mã.
Trần Quân rầu rĩ không vui truyền mệnh lệnh, để thuộc hạ đem chiến mã đưa lại đây.
Trong chiến lợi phẩm, thực ra chiến mã là sang quý nhất, chỉ với một con đã giá trị hàng mấy chục lượng bạc rồi.
Nhưng triều đình đối với chiến mã, cũng thực là quản thúc tương đối chặt chẽ.
Thuộc hạ của gã vốn dĩ chỉ là cướp được hơn ba trăm con chiến mã mà thôi. Lại phải xuất ra hai trăm năm mươi con nộp lên cho triều đình.
Bảy trăm năm mươi con còn thừa đương nhiên là do Hà Hoán lấy ra rồi.
Về phía huyện Linh Thông, dường như không cướp được chiến lợi phẩm gì, nguyên nhân chính là kinh nghiệm không đủ, lòng cũng chưa đủ tàn nhẫn.
Sau đó mấy người thống nhất lại, mới thu đội ngũ hướng về huyện Hạ Vũ bắt đầu lên đường.
Lúc chạng vạng tối, đội ngũ mới tiến vào trong thành.
Ngay tức khắc, đám dân chúng trong huyện thành Hạ Vũ đều điên lên.
Nghe được đánh trận thắng lớn, ước chừng diệt được hơn bốn ngàn quân sĩ dị tộc. Đám dân chúng này vừa nhảy vừa chạy loạn hoan hô, mỗi năm huyện Hạ Vũ đều vì nguyên cớ địa hình dễ dàng đưa tới bọn thổ phỉ và tiểu đội dị tộc, không biết có bao nhiêu dân chúng bị chết thảm.
Triều đình lần này đánh thắng trận, báo thù cho người thân đã mất của bọn họ.
Bọn họ làm sao có thể không vui mừng, không phấn khởi chứ?
Cười, gào, không biết lúc nào, nước mắt đã rơi ướt gương mặt.
Quân đội vào buổi tối hôm đó liền trú đóng trong thị trấn, sáng sớm ngày hôm sau thì rời đi.
Ban đêm Giang Long và Hà Hoán gặp mặt, trong phòng bàn bạc chuyện khai thác mỏ than. Đối với chuyện này Hà Hoán vô cùng để tâm. Cuối cùng quyết định, đợi Giang Long đào được than đá, sau khi tìm được quân đội đóng hàng xong, hẵng cho người liên lạc Hà Hoán.
Đến lúc đó Hà Hoán lại để cho thuộc hạ tiếp nhận, hoặc là dẫn đường, để quân đội đem than đá đưa tới hàng rào thành trì ngay phía trước.
Ngày hôm sau Hà Hoán và Trần Quân đều rời đi, Giang Long lại chưa đi.
Hắn phái hàng loạt thuộc hạ đi thăm dò khắp nơi, xem ở đâu có mỏ than.
Cái mỏ than này nhất định phải nhân khi còn sớm đoạt vào trong tay.
Điều này thật cũng không khó.
Bởi vì trước kia không có người biết than đá là dùng để làm gì, chỉ coi như đá đen. Luật pháp của triều đình cũng không có điều khoản nào liên quan đến than đá. Tuy nhiên huyện lệnh Hạ Vũ đã trình sổ con, nhưng trong tình hình không có xác minh triều đình cũng không thể trong thời gian ngắn đưa ra ứng đáp được.
Đều không biết là cái vật gì, người làm sao lấy luật pháp ra quy phạm được?
Cách để Giang Long muốn lấy nó nhét vào trong túi rất đơn giản, cứ mua hết chỗ đất có mỏ than là xong.
Mặt đất là của ta, than đá phía dưới đương nhiên cũng sẽ là của ta cả.
Mà loại đất hoang vu hẻo lánh này ở huyện Hạ Vũ, trước kia ai sẽ bỏ số bạc lớn ra mà mua chỗ đất này?
Có điều huyện lệnh Hạ Vũ Hạ Minh biết nguyên nhân, nhưng Giang Long để gã trình đối sách này lên trên, đã là khiến gã lãnh được công lớn rồi. Hơn nữa lại đích thân dẫn binh đến giúp đỡ bao vây tiểu trừ mã phỉ và tiểu đội dị tộc, phần nhân tình này gã nhất định phải trả.
Mắt nhắm mắt mở, thì đem mấy chỗ Giang Long vạch ra, bán tất cả đi.
Nơi mua đất là Hầu Giang từ huyện Linh Thông chạy tới.
Giang Long là quan viên, đương nhiên không thể lộ liễu tự mình đi mua đất được.
Ba ngày sau, từng đám trai tráng khỏe mạnh lưng đeo túi xách, hoặc ngồi xe ngựa hoặc đi bộ mà đi, từ thị trấn Linh Thông nhằm hướng huyện Hạ Vũ xuất phát.
Giang Long phái người về cổ động, thuyết phục những dân chúng khỏe mạnh nhốt trong nhà, để bọn họ đến huyện Vũ Hạ này đào mỏ than, giá cả đưa ra hơi khiến lòng người dao động.
Hơn nữa những trai tráng khỏe mạnh này mùa đông lại không có việc gì làm, cả ngày vùi đầu trong ổ, hoặc là trên đường xúm lại một chỗ đánh rắm nói chuyện phiếm, trong nhà không có bất kì khoản thu nào, chỉ ra chứ không vào, có thể tìm được việc kiếm tiền phần lớn là sẽ không nhàn rỗi ở nhà.
Người dân giản dị chất phác, người thật thà chiếm đại đa số.
Những người dân này kết bạn mà đi, vừa đi vừa nói chuyện.
- Than là cái gì?
- Nghe nói gọi là than đá, một loại đá màu đen.
- Không phải có sai dịch ở trước huyện nha môn làm thí nghiệm rồi sao? Cái vật đó giống đá, đen không trơn nhưng lại có thể đốt được.
- Ta sáp lại gần sưởi, thật là ấm áp.
- Sau khi đào được than đá, không biết có bán hay không?
- Ta nói chuyện với một quan sai lão gia, ông ta nói đào được sẽ bán tháo cho dân chúng, để chúng ta sưởi ấm mùa đông, cũng có thể nấu cơm đấy.
- Cảnh đại nhân thật tốt.
- Đúng vậy, đi theo Cảnh đại nhân, có cơm no ăn, có thể kiếm được tiền công, mùa đông lại có than đan đốt, sẽ không phải chịu lạnh.
Những dân chúng này đang nói tốt về Giang Long, nhưng ở kinh thành, sử bộ Thượng Thư Thường Thanh lại nghiến răng nghiến lợi hận thấu Giang Long.
Ông ta nhận được thư Bàng Thanh An phái thuộc hạ tâm phúc tám trăm dặm hỏa tốc đưa tới, mở ra xem xong, sợ hết hồn hết vía. Tiểu tử Cảnh gia không ngờ cưỡng ép cháu ngoan của ông ta lên chiến trận. Thường Thanh thật sự yêu thích người cháu thông minh tuấn tú này.
Thường Khiêm là con của vợ bé, lại không phải con cả, Thường Thanh đương nhiên không có thiên vị nhượng bộ Thường Khiêm sau này kế thừa cơ nghiệp của Thường gia.
Nhưng Thường khiêm là cháu ngoại của muội muội, ông ta lại cảm thấy mắc nợ có lỗi với muội muội, cho nên cũng là muốn, đến lúc để Thường Khiêm ra ngoài tự lập gia đình, tái khởi lập gia nghiệp khác.
Nhưng hiện tại, ông ta lại không biết Thường Khiêm sau khi lên chiến trường, còn mạng sống trở về không nữa.
Vào tình thế cấp bách, con hồ ly này cũng mất phép tắc, quả thực ngay lập tức chạy đến hoàng cung, bò tới trước mặt lão Hoàng thượng lớn tiếng khóc lóc kể lể, nói ra thân phận của Thường Khiêm, nhắc đến sự áy náy với muội muội, khóc như mưa, thấy ông ta khóc tuy đau lòng, nhưng lão Hoàng thượng lại không chút thương cảm.
Trái lại đột nhiên giận dữ.
Thường Thanh khóc lóc kể lể hổ thẹn với muội muội, mà muội muội của ông ta năm đó là Hoàng thượng hạ lệnh, dò xét nhà chồng của muội muội Thường Thanh.
- Ngươi bây giờ quả thực dám nói như vậy trước mặt lão Hoàng thượng, là công khai biểu lộ bất mãn với trẫm sao?
Lão Hoàng thượng chửi mắng Thường Thanh.
Thường Thanh bị chửi mới hồi phuc lại tinh thần, bò dưới đất không dám khóc lóc nữa.
Sau khi từ hoàng cung trở về, Thường Thanh liên tiếp đập phá nhiều chén trà, còn chửi mắng xối xả bọn nha hoàn đứng hầu một bên.
Ông ta vốn muốn cáo trạng Giang Long, nhưng lại không muốn bị Hoàng thượng tức giận. Đến cuối cùng, lão Hoàng thượng còn nói Giang Long có thể lên chiến trường, cháu của ngươi vì sao lại không thể?
Thường Thanh rất muốn nói mệnh tiện của Giang Long chết thì cũng xong, làm sao có thể so với cháu ta được?
Nhưng lại không dám.
Chập tối hôm đó có thái giám đến Thường phủ truyền chỉ.
Tuyên Thường Khiêm hồi kinh, ngoài ra còn phái Tiền Đới cháu của Hộ Bộ Thượng Thư Tiền Toàn Hữu thế vị trí của Thường Khiêm.
-----------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...